Chương 16: Là Của Nhà Tôi

Là của nhà tôi

Minh Thứ mới tí tuổi đã làm ông nội.

Bọn Trình Việt đang ở tuổi choai choai, qua kì nghỉ hè thì sẽ lên cấp hai, trong mắt người lớn thì vẫn còn nhỏ, nhưng bọn họ không nghĩ mình như vậy, xem mấy cái đĩa được thuê về, đứa nào cũng học theo phim ảnh, không phải đòi làm đại ca thì muốn làm ông lớn, hay tự xưng mình là "ông nội cưng

"rất thường xuyên. Tiêu Ngộ An trái lại không nói mấy câu như"ông nội Tiêu của cưng

"vân vân mây mây, nhưng cậu dù sao cũng làm lớp trưởng, trong lớp bọn cậu có đứa gọi cậu là ngài Tiêu, cậu miễn cưỡng lắm mới ráng chấp nhận. Minh Thứ chưa từng xem phim khí thế giang hồ, nghe Trình Việt loi nhoi gọi nó ông nội, vội xua tay,"Em không phải ông nội, anh gọi sai rồi!

"Ở cùng với một đám anh trai mười một tuổi, giọng nói của nó mềm đến khiến người khác buồn cười. Trình Việt tức cười vỗ lấy đùi,"Đậu mè trời ơi ngoan quá! Đây là nhóc con nhà nào?

"Minh Thứ muốn chơi với người ta, nhưng vẫn là lẻ loi một mình quen rồi, tự dưng giờ bị một đám người vay quanh, nên thấy sợ. Sợ thì phải tìm anh nó. Anh nó đang đứng bên cạnh, giương tay vòng qua nó, tay giữ trước ngực. Nó quay đầu nhìn anh nó, trong lòng an tâm trở lại. Trình Việt ngồi xổm xuống ghẹo Minh Thứ, cố ý nói:"Ông nội nhỏ.

"Đầu cậu rất to, da lại đen, nghỉ hè xong thì cạo trọc đầu, bây giờ dài ra được nhúm, đã vậy thêm mặt mũi hung dữ giống y như người xấu. Minh Thứ vội vàng lui về phía sau, lưng chạm vào người anh nó, tay còn túm lấy đầu ngón tay anh nó, ngực trấn động nhè nhẹ. Tiêu Ngộ An cảm thấy nó lại sắp kêu hư hay ứ rồi."Không phải ông nội nhỏ." Minh Thứ không phát hiện nó túm chặt đỏ tay anh nó rồi, nhỏ giọng phản bác: "Em không phải ông nội nhỏ.

"Trình Việt ghẹo muốn nghiện,"Không phải là ông nội nhỏ thì là gì? Bé cưng?

"Minh Thứ học nhà trẻ thường nghe mấy cô chú gọi bạn nhỏ khác là cục cưng, cục cưng là một xưng hố rất trân quý á, ba mẹ của nó vậy mà chưa từng gọi nó lần nào. Nó dần lờ mờ hiểu được, mình không phải cục cưng. Lần này bị kêu một tiếng bé cưng, nó không những ngạc nhiên mà còn thấy hổ thẹn, ngay lập tức đầu cúi xuống thấp,"Em cũng không phải là bé cưng."

"Hử? Không phải ông nội nhỏ, cũng không phải bé cưng, vậy nhóc là gì?"

"Em…." Giọng Minh Thứ ngày càng nhỏ, "Dù sao cũng không phải bé cưng.

"Vừa rồi Tiêu Ngộ An phát hiện có gì đó không đúng, lúc nói mình không phải ông nội nhỏ, Minh Thứ chỉ hơi xấu hổ, nhưng lúc nói mình không phải bé cưng, Minh Thứ đã ủ rũ, nhóc con nào khi đang buồn sẽ như vậy. Nhất thời cậu không nghĩ ra từ này có gì làm Minh Thứ buồn rầu, thì Trình Việt lại ghẹo tiếp, nói không chừng sẽ ghẹo nhóc con khóc mất."Được rồi."

Cậu nắm lấy Minh Thứ, trực tiếp lôi người ra đằng sau mình, "Cậu quan tâm người ta là gì, còn chưa xong hả?"

"Giỡn chơi chút thôi mà?"

Trình Việt đứng dậy, ngả ngớn cười đùa, "Chọc bé cưng chứ đâu chọc cậu, cậu lo vậy làm chi? Bộ là bé cưng nhà cậu sao hử?

"Tiêu Ngộ An nghe thấy Minh Thứ ứ một tiếng. Nghĩ bụng con nít thiệt phiền, cả ngày không biết đang ứ cái gì."Đúng vậy, là của nhà tôi.

"Cái đuôi đằng sau không ứ nữa, đổi thành một âm tiết ——"Ơ?"

"Biết là của nhà cậu mà." Trình Việt thẳng thắn cười, đánh một âm lưỡi sang Minh Thứ, "Cũng bóc đậu nành cho cậu rồi, không phải của nhà cậu chả nhẽ là nhà tớ hử?"

Chiều tà cả bầu trời rực đỏ, nhóm thiếu niên ồn ào náo nhiệt đi qua bóng râm bên đường, mỗi người đều tự trở về nhà.

Lâu rồi Tiêu Ngộ An không nắm tay người khác, lần trước mẹ tới đưa bốn đứa cậu đi chơi, muốn nắm tay cậu, cậu không cho, nói rằng bao nhiêu tuổi rồi còn nắm tay.

Mẹ cậu cười cậu giả vờ chín chắn, miễn cưỡng nắm tay Tiêu Cẩm Trình.

Lần này cậu vậy mà lại nắm tay Minh Thứ đi cả đoạn đường dài.

Cũng không biết Minh Thứ bị dọa sợ hay làn sao, tâm trạng rối bời, nếu không cậu cũng lười nắm nó.

Tiết trời nóng như vậy, tay của ai cũng đổ mồ hôi, dính vào nhau khó chịu.

Nhà trong khu viện này từng khu dính lấy từng khu, trong đấy còn phân ra từng khu nhỏ, nhà họ Tiêu và nhà họ Minh đều ở cùng một khu nhỏ, Trình Việt thì ở khu khác.

Mỗi khi đi qua một đoạn đường nhỏ, thì dần ít đi vài người, cuối cùng chỉ còn Tiêu Ngộ An, Tiêu Mục Đình và Minh Thứ.

Khi Tiêu Ngộ An đưa Minh Thứ về trước cửa nhà họ Minh, lúc buông tay cảm thấy Minh Thứ vẫn còn nắm lấy đầu ngón tay của cậu, ý không nỡ hiện rõ trước mắt.

Ngày thường cậu cũng dẫn nó về, Minh Thứ vẫn luôn dính người, nhưng không đến nổi như hôm nay.

Dường như từ lúc nghe gọi là bé cưng, Minh Thứ đã có tâm sự rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!