Chương 15: Em Vẫn Chưa Lớn Không Giúp Anh Được

Em vẫn chưa lớn, không giúp anh được.

Nhóc con làm gì cũng tay chân vụng về, một hạt đậu mà bóc tận nửa ngày, Tiêu Ngộ An đang gấp, tính lấy vài hạt rồi thôi, nhưng tay còn chưa với tới cái ki, đã thấy cái ki nhỏ lệch sang một bên.

Minh Thứ nhăn khuôn mặt nhỏ, "Anh ơi, anh chưa rửa tay mà, tay anh dơ."

Tiêu Ngộ An ngạc nhiên, xưa nay toàn là cậu chê dơ này dơ nọ, ai từng chê cậu dơ? Cùng lắm không ăn đậu nành luộc đó nữa, dù sao cậu cũng không thèm lắm.

Lên lầu thay xong quần áo, rửa xong mặt, Tiêu Ngộ An cuối cùng mới thanh thản, cầm lấy ấm đầy nước tính đi, Minh Thứ đã cản cậu, "Anh ơi, em bóc vỏ đậu cho anh nè."

Lần này làm chậm trễ thời gian, Trình Việt sẽ oán trách, tay Tiêu Ngộ An sạch sẽ, muốn tự mình lấy nhưng lại bị từ chối nữa.

Minh Thứ nói: "Anh ơi, em đúc anh."

Tiêu Ngộ An thở dài, ngồi xổm xuống, còn tưởng Minh Thứ sẽ trực tiếp bỏ vào miệng cậu, kết quả nhóc con này vậy mà lùi ra sau hai bước, "Anh ơi, anh sủa cho em một cái đi."

Bé con trắng sạch thơm, mặt nũi không phải là loại khiến người ta chán ghét, nhưng mấy lời nãy vừa thốt ra, Tiêu Ngộ An thấy có chút dỗi.

Bé nhóc này học xấu theo Tiêu Cẩm Trình rồi.

Thấy anh nó ngồi xuống nó không ư hử không tiếng nào, Minh Thứ còn hối, "Anh ơi, anh sủa đi, sủa rồi sẽ có đậu ăn, em tập qua rồi, chuẩn lắm đó."

Tiêu Ngộ An đứng dậy, ở trên đầu Minh Thứ vò hai cái, sau đó cầm lấy đậu đã bóc xong.

Minh Thứ: "Ơ?"

"Chỉ có chó con mới sủa." Tiêu Ngộ An cảm thấy đây đã là một câu lời ít ý nhiều của mình rồi, "Muốn ăn gì thì trực tiếp nói, ai bảo nhóc sủa thì đừng sủa, cũng đừng kêu người khác sủa, đã nhớ chưa?"

Minh Thứ có chút ngơ ra, nhưng vẫn gật đầu, "Nhớ rồi ạ."

Tiêu Ngộ An vừa đi, Tiêu Cẩm Trình lại tới gọi Minh Thứ, "Minh gâu gâu, Minh gâu gâu!"

"Em không phải tên Minh gâu gâu." Minh Thứ không chơi trò ném hạt đậu với Tiêu Cẩm Trình nữa, cầm lấy que bạc hà, đi lên lầu xếp súng giấy của nó.

Mấy tấm giấy chiếm hết chỗ trên tấm chiếu, nó nằm xuống, đem giấy đẩy sang một bên.

Hôm nay nó thật ra không vui.

Anh nó hối thúc nó, súng làm xong rồi thì phải làm sao bây giờ?

Lúc Tiêu Ngộ An trở về chỗ tập luyện không những cầm theo ấm nước mà còn cầm tới một cái chén, Trình Việt thấy rồi cười.

"Anh ơi, anh Tiêu của tớ à, cậu cầm theo cái chén mần chi? Bỏ nó xuống đất là kiếm cơm được rồi đó."

Tên này miệng tiện, Tiêu Ngộ An lười so đo với cậu ta, đưa chén tới, "Ăn không?"

Trình Việt vừa nhìn, "Đậu nành? Còn bóc vỏ luôn? Xì, cậu đúng sướng, ông nội còn bóc vỏ cho, ông tớ thì không thèm bóc."

Tay bóc hạt đầu của Tiêu Ngộ An ngừng lại.

Trình Việt vẫn còn đang nói: "Tớ trở về nói với ông tớ một tiếng, lần sau bóc vỏ đậu phộng, tớ sẽ cho cậu ăn."

Tiêu Ngộ An muốn giải thích cái chén này là do Minh Thứ bóc, nhưng nghĩ rồi lại lười nói.

Trình Việt là tên lắm chuyện, sẽ hỏi mãi không ngừng, người ta đáp cậu ta một lần, cậu ta có thể hỏi lần thứ hai ngay, không hỏi hết thì đừng hòng xong với cậu ta.

Câu hỏi lần trước cậu còn chưa trả lời cậu ta, có xem Minh Thứ là em trai không? Cậu tự hỏi mình tính ra cũng là người có trách nhiệm, nếu nhận làm em trai thật, thì phải chịu trách nhiệm, mọi lúc mọi nơi phải chăm sóc trông chừng.

Nhưng Minh Thứ còn nhỏ quá, phiền hà, tới chuyện không được tùy tiện sủa cho người ta nghe cũng phải chỉ dạy, khác gì tự kiếm chuyện cho mình làm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!