Vậy làm em trai của Tiêu Ngộ An đi.
Tiêu Ngộ An cởi cái áo ba lỗ kẻ sọc bị súng nước bắn ướt ra, vứt vào trong rổ quần áo bẩn.
Bên ngoài cửa sổ vọng vào tiếng của Tiêu Cẩm Trình: "Tiêu Ngộ An! Anh trốn kĩ chưa? Tiêu Mục Đình đang tới tìm anh đó! Anh ở đâu vậy?"
Ở đâu nói cho nhóc chắc?
Tiêu Ngộ An tay chân luống cuống tìm một cái áo ba lỗ khác thay vào, cái áo vừa nãy cậu mới cởi ra là do Tiêu Cẩm Trình quậy ướt.
Trò phá hoại này là tất cả tiền tiêu vặt gom góp lại, mua một bộ súng bắn nước, cả ngày ở trong vườn từ sáng tới tối bắn người, bắn xong đã còn giá họa cho Tiêu Mục Đình.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt cười đến đê tiện của Tiêu Cẩm Trình, Tiêu Ngộ An luôn cảm thấy mình rất may mắn vì chỉ có một chị gái, phía dưới không có thằng em nào.
Tiêu Mục Đình thảm quá chừng, gặp phải thằng em thất đức như Tiêu Cẩm Trình, cả ngày bên ngoài thì gây chuyện sinh sự, về đến nhà thì trêu chọc Tiêu Mục Đình.
Tiêu Mục Đình là anh họ của Tiêu Ngộ An, nhưng Tiêu Ngộ An không thấy mình là em trai, cậu sinh trễ hơn Tiêu Mục Đình có một ngày, từ nhỏ cậu đã cảm thấy đây là lỗi tại mẹ, mẹ sinh cậu ra muộn hơn.
Vừa nhớ lại khi đó, Tiêu Mục Đình chọt mặt của cậu, bắt cậu phải kêu bằng anh, cậu đương nhiên không chịu.
Hai thằng nhóc vì chuyện này nên đấm nhau, một đám người lớn đứng bên xem kịch.
Dù sao hai nhóc này ai cũng không làm ai bị thương nổi, vậy thì cứ đánh nhau đi, đánh xong hục hặc không được bao lâu sau, Tiêu Mục Đình lại tới ép cậu gọi anh tiếp.
Cho tới khi Tiêu Cẩm Trình ra đời, Tiêu Mục Đình có em trai thật rồi mới không tiếp tục cùng cậu ra vẻ anh trai tự đại nữa.
Một đám nhỏ nhà họ Tiêu đều ở trong sân vườn của ông bà nội, mặc dù ba mẹ rất bận, nhưng nếu có thời gian thì sẽ về thăm ngay.
Đồ chơi của mấy nhóc con không hề ít, nhưng nói thì nói, chứ ở nơi có người thì ắt xuất hiện giang hồ, đồ chơi có nhiều đi nữa, mấy thằng nhóc cùng tuổi vẫn như cũ giành nhau tới đỏ mặt tía tai.
Tiêu Cẩm Trình tuy thường chống đối anh trai, nhưng tới lúc giành đồ chơi thì lại thành người một nhà.
Tiêu Ngộ An thì vẫn có thể đánh lộn với Tiêu Mục Đình, nhưng lại ngăn không nổi Tiêu Cẩm Trình quấy rối, nên là số lần bại trận luôn chiếm đa số.
Lúc này Tiêu Ngộ An đang suy nghĩ, nếu như mình có em trai thì tốt rồi, ít nhất có thể giữ được chân Tiêu Cẩm Trình một lúc.
Nhưng nếu như em trai giống Tiêu Cẩm Trình tới chó còn chê, thì đó cũng là một thứ phiền toái.
Có em trai tốt? Hay không có em trai mới tốt đây? Với một Tiêu Ngộ An mới mười một tuổi mà nói, đây luôn là một vấn đề thế giới khó nhằn nghĩ mãi cũng không thông.
Giống như ban nãy, cậu đang ở dưới lầu với Tiêu Mục Đình chơi cờ quân sự, đáng lẽ đang chơi yên ổn, đôi bên ai cũng có thắng có thua, nhưng Tiêu Cẩm Đình đòi phải ở cạnh càn quấy phá rối, một hồi thì nghịch mấy quân cờ, một hồi thì ôm cây súng nước trên bàn bưng tới bưng lui.
Ngày hè vốn nóng bứt, cậu bị Tiêu Cẩm Trình phá tới cả con tim đều mệt mỏi.
Trong hiếm hoi thua đại một bàn, Tiêu Mục Đình bỏ bớt quân cờ đắc ý cười to.
Cậu nghĩ thôi, cũng đã hiểu.
Tiêu Cẩm Trình thì ra đã sớm bàn bạc với Tiêu Mục Đình hết rồi, cố tình phá rối làm loạn, nếu không thì sao Tiêu Mục Đình không bị ảnh hưởng tí ti gì?
Cả tuần nay cậu không đánh nhau với Tiêu Mục Đình rồi, lúc này lửa giận dây lên đầu, túm lại đánh.
Tên chuyên gia phá rối Tiêu Cẩm Trình vui vẻ tới khoa chân múa tay, nhảy lên ghế sofa nhắm đến trên người cả hai bắn súng nước.
Cậu đó giờ ưa sạch sẽ, không chịu nổi cảm giác cả người ướt nhèm, mau chóng chạy lên lầu thay đồ, quăng Tiêu Mục Đình vào xó.
Mùa hè là một mùa đậm nét nhất trong bốn mùa, sự tồn tại của nó gần như hiện rõ rệt, ve sầu bên ngoài giống như một cái chuông vàng, bao phủ mọi người.
Tiêu Ngộ An chê "cái chuông" này réo lớn quá, muốn đem cửa sổ đóng lại, lúc đi tới bên cửa sổ, cái tay cầm cửa đột nhiên ngừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!