Chương 7: (Vô Đề)

6 giờ 23 phút tối, trường trung học Minh Hải, phòng thiết bị.

Sau khi nhận ra mình bị khóa trái ở đây, Ninh Giác cố gắng tìm cách thoát ra.

Nhưng cửa không mở được, cả căn phòng chỉ có một ô cửa sổ cao, rất hẹp, trừ phi Ninh Giác bây giờ có thể biến thành một con lươn, nếu không việc trèo ra ngoài chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm.

Thậm chí đèn trong phòng thiết bị cũng hỏng, Ninh Giác mò mẫm bật thử, bóng đèn không hề có phản ứng.

"Có ai không?"

Ninh Giác đập cửa, đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn điện thoại, vội vàng lấy ra, kết quả phát hiện điện thoại không biết đã tắt máy từ lúc nào, có lẽ là hết pin.

Ninh Giác nắm chặt quai cặp sách. Ngơ ngác đứng một lúc, mới vịn tường từ từ đi vào trong, chân đá phải một thứ gì đó mềm mại, cúi xuống mò mẫm một chút, là một tấm đệm m*t.

Cũng chẳng còn hơi sức đâu mà để ý sạch hay bẩn nữa, Ninh Giác mệt muốn chết, đặt mông ngồi phịch xuống, ôm cặp sách ngẩn người.

Vào thời điểm này của mùa đông, trời đã tối, chỉ có thể nhìn thấy một khoảng trời màu cam vàng qua ô cửa sổ hẹp.

Ngoài ra, Ninh Giác không nhìn thấy gì cả, phòng thiết bị tối đen như mực, cậu ôm gối, buồn chán vô cùng nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ hẹp ngẩn người. Nghĩ, mình vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Cho dù là một Ninh Giác không thông minh cũng có thể nhận ra, là vì Tống Thước, Lưu Hàng mới nhốt mình trong phòng thiết bị.

Như vậy, Ninh Giác không những không tạo được mối quan hệ tốt với Tống Thước, mà cũng không theo sát Tống Thước được.

Chẳng làm được việc gì ra hồn.

Mặc dù đây vẫn luôn là tình trạng thường thấy của Ninh Giác——về học tập, về cuộc sống, về giao tiếp giữa người với người, Ninh Giác đều không phải là người xuất chúng, luôn đứng ở cuối hàng.

Nhưng sự thất bại hoàn toàn như thế này, vẫn khiến Ninh Giác cảm thấy suy sụp.

Phòng thiết bị không có điều hòa không khí nóng, Ninh Giác dần cảm thấy lạnh, không nhịn được co ro lại một góc, tay rụt vào trong ống tay áo, cơ thể không ngừng run rẩy.

Một lúc sau, Ninh Giác đột nhiên nghĩ, không lẽ sau này mỗi ngày tan học, Tống Thước đều sẽ sai người nhốt cậu trong phòng thiết bị sao?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, lập tức như sét đánh giữa trời quang, đánh cho tan nát hy vọng của Ninh Giác.

Tiêu rồi.

Khuôn viên trường học sáng sủa sạch sẽ như vậy, đột nhiên trong lòng Ninh Giác trở nên tối tăm không thấy mặt trời.

Cậu tuyệt vọng dựa vào tường, đột nhiên phát hiện, trên ô cửa sổ hẹp có những đốm trắng nhỏ đang rơi xuống, rồi dần lớn hơn, mềm mại phủ đầy bên cửa sổ.

Cuối đông, tuyết trắng tinh khiết thánh thiện, đã sai lầm rơi xuống trong tâm trạng như vũng nước tù của Ninh Giác.

·

9 giờ, trận đấu kết thúc.

Đội của Tống Thước đứng đầu bảng xếp hạng với điểm số cao nhất, giành giải nhất.

Chủ quán net đưa 1000 tệ tiền thưởng cho đội trưởng Tống Thước, Tống Thước không giữ lại đồng nào, chia hết cho đồng đội——trong số họ có người là học sinh trường lân cận, có người là người ngoài xã hội, không mấy ai quen biết nhau. Nhưng số tiền này anh giữ lại cũng không dùng vào việc gì nhiều, nên dứt khoát cho đi hết.

Tống Thước hỏi: "Đi ăn không? Tôi mời."

Mọi người ríu ra ríu rít, cùng nhau ra ngoài ăn mừng chiến thắng.

Ngoài trời vẫn đang có tuyết rơi, họ chọn một quán lẩu, mấy nam sinh vẫn còn đang trong cơn hưng phấn của trận đấu, vừa thảo luận về những pha giằng co qua lại trong ván cuối, vừa gắp thịt nhúng lẩu trong hơi nóng nghi ngút.

Kết thúc bữa ăn đã là 10 giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!