Chương 6: (Vô Đề)

Ninh Giác đi bộ về nhà.

Giữa tháng Ba, thành phố vẫn chưa ấm lại. Bầu trời xanh thẫm, lá khô lay động phát ra tiếng xào xạc.

Dù đã mặc áo khoác bông, Ninh Giác vẫn cảm thấy lạnh, cậu men theo trí nhớ đi về Lam Loan Lý.

Ở nhà, dì Từ đang đợi cậu, thấy Ninh Giác mặt mày trắng bệch, lo lắng hỏi: "Sao về muộn thế? Ôi chao, nhìn con lạnh cóng cả rồi."

Bà vội vàng tìm dép bông, sau đó múc một bát canh lê nóng hổi đang ninh trong nồi, nhét vào tay Ninh Giác.

Ninh Giác cuối cùng cũng từ từ hết lạnh, cậu ôm bát sứ, giọng nói không tự chủ được mà run run: "Cháu, cháu ở trường học thêm một lúc, nên về muộn."

"Tiểu Thước đâu?"

"…Anh ấy cũng đang học, vẫn chưa xong," Ninh Giác nói lí nhí, "Cháu buồn ngủ quá, nên về trước."

Công bằng mà nói, lời nói dối này không hoàn hảo, giọng điệu lắp bắp, ánh mắt lảng tránh. Nhưng may mà dì Từ không nhận ra, bà chỉ "Ồ" một tiếng, thúc giục Ninh Giác mau uống hết canh, bình nước nóng đã bật, uống xong thì đi tắm nước nóng, ngủ một giấc thật thoải mái.

Đêm đó, trong mơ Ninh Giác toàn thấy mũi tên suýt nữa thì bắn trúng tai mình.

Mơ thấy mình đứng dưới tường thành, Tống Thước ở trong thành chỉ huy cung thủ bắn tên, tên bay như mưa, Ninh Giác hồn bay phách lạc chạy trốn, vẫn bị bắn đến da thịt rách toạc. Mà Tống Thước nhìn xuống cậu, lạnh lùng hỏi: "Em trai, nhớ đời chưa?"

Lúc giật mình tỉnh dậy, còn 2 phút nữa chuông báo thức mới reo.

Vì ngủ không ngon, Ninh Giác ban ngày lên lớp cũng uể oải.

Thầy giáo đang giảng bài thi đầu năm, thấy đầu cậu gật gà gật gù, liền bắt cậu đứng dậy, Ninh Giác giật mình, tưởng là bị gọi trả bài, đứng dậy bất giác nói "C", liền khiến cả lớp cười ồ lên.

Ninh Giác xấu hổ cúi đầu, nhìn thấy vết thương ở mang tai trái của Tống Thước đã đóng vảy, sắp lành.

Tối hôm đó tan học, Ninh Giác không đi theo Tống Thước nữa.

"Với cả là, tôi cũng đâu có vui vẻ gì khi đi theo!" Lúc Ninh Giác gọi điện thoại cho Tiền Dương, hoàn toàn không giống bộ dạng nhút nhát ở cầu thang nhà thi đấu bắn cung tối hôm đó, khí thế hùng hổ, "Trời tối như vậy, nếu anh ta gặp cướp, không có sự bảo vệ của tôi, ăn đủ khổ rồi mới nhớ đến cái tốt của tôi thì đã muộn!"

Tiền Dương hùa theo: "Đúng đúng!"

Cậu ta lòng đầy căm phẫn, "Hơn nữa tài bắn cung của anh ta cũng chẳng ra gì, còn không bắn trúng. Sau này gặp phải kẻ xấu, nói không chừng anh ta còn không nhìn rõ người ta ở đâu."

Về điểm này Ninh Giác không thể lập tức đồng tình. Tối hôm đó Tống Thước bắn mấy lần, phần lớn đều trúng hồng tâm, độ chính xác rất cao, tài bắn cung chắc chắn không cần nghi ngờ.

Nhưng nửa câu sau có thể ủng hộ, Ninh Giác nói: "Anh ta đúng là đồ ngốc!"

"Cậu cũng đừng gọi anh ta là "anh trai" nữa, loại người gì chứ, chẳng có chút dáng vẻ anh trai nào cả." Tiền Dương tiếp tục nói, "Cậu có thể gọi tôi là "anh trai", lần sau ra ngoài chơi, tôi có thể mang cho cậu một gói kẹo quýt——"

Ninh Giác nói: "Cút nhanh." Tiền của cậu có thể mua một vạn gói kẹo quýt.

Sau khi nấu xói sau lưng Tống Thước vài câu với bạn thân xong, tâm trạng Ninh Giác phấn chấn hẳn lên.

Hơn nữa, vì không cần phải lẽo đẽo theo sau Tống Thước nữa, Ninh Giác lại được tự do.

Mỗi ngày sau khi tan học, cậu có thể ở lại lớp học thêm 20 phút, ôn lại nội dung đã học ban ngày. Về nhà còn được uống các loại canh nóng dì Từ nấu——hôm qua là canh gà ác, rất tươi ngon, Ninh Giác uống liền ba bát lớn.

Chỉ là cuộc sống tự do như vậy, đã biến mất vào tối thứ Năm.

Ninh Giác về nhà, nhìn thấy Tống Nhã Lan và Ninh Tề đang ngồi trên sofa, họ đang cùng nhau xem TV, kênh phim CCTV-6.

Nghe tiếng động, hai người ngẩng đầu nhìn qua, động tác Ninh Giác khựng lại, trong lòng đột nhiên "thịch" một tiếng.

"Tiểu Giác về rồi à?" Ninh Tề đeo kính gọng vàng mảnh, nhìn ra sau lưng cậu, không thấy ai, nhất thời lấy làm lạ, "Anh trai con đâu, không đi cùng con sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!