Chương 46: (Vô Đề)

Ngày hôm sau tỉnh rượu, Ninh Giác đã hoàn toàn không nhớ chuyện tối qua, đầu hơi đau, vừa ngồi dậy liền thấy bó hoa hướng dương được cắm trong một chiếc bình nhựa nhỏ trên bàn trong phòng ngủ chính, người cắm hoa tuy không có kinh nghiệm, nhưng cũng đã sắp xếp rất cẩn thận. Nhưng Ninh Giác hoàn toàn không có ký ức nào về việc mình đã tặng hoa.

Điều kinh khủng hơn, là tấm ảnh bất ngờ xuất hiện trong điện thoại. Một khuôn mặt bị phơi sáng quá mức trong đêm, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ống kính.

Ninh Giác tim đập chân run, chỉ sợ Tống Thước phát hiện ra sự thật mình lén lút giấu diếm gửi ảnh cho mẹ, cậu từ từ bước ra khỏi phòng, thấy Tống Thước đang ăn cơm ở phòng ăn, ánh mắt bình thản, có nét tương đồng một cách kỳ lạ với bức ảnh tối qua: "Lại đây ăn cơm."

Ninh Giác vội vàng ngồi xuống, cẩn thận quan sát sắc mặt đối phương, thấy anh không nhắc đến bức ảnh, lúc này mới hơi yên tâm, chủ động giải thích chuyện say rượu: "Tối qua là hoạt động của câu lạc bộ, em không cẩn thận uống nhiều quá…"

Tống Thước lại hỏi: "Phương Danh là ai?"

"Là bạn cùng phòng của em." Ninh Giác nói không ngừng, "Cậu ấy tốt lắm! Hơn nữa còn là học sinh xuất sắc, tính tình ổn định, giống như anh cả vậy. Còn biết chơi Liên Minh Huyền Thoại nữa, nhưng chắc kỹ năng không tốt bằng anh."

Lúc nghe những lời đầu, mặt mày Tống Thước cau có rõ ràng. Mãi đến câu cuối cùng, sắc mặt mới dịu đi một chút, nhưng vẫn nói: "Những hoạt động câu lạc bộ vô ích thì có thể tham gia ít đi." Rồi lại nhấn mạnh, "Lúc tôi không có ở đây, không được uống rượu với cậu ta nữa."

Trong khoảng thời gian này, Tống Thước không phải không nhận ra sự bận rộn của Ninh Giác. Tìm kiếm tài trợ, tổ chức hoạt động, tiến hành xây dựng tập thể. Trong mắt Tống Thước, những việc này cũng giống như làm thêm, đều được định nghĩa là những việc lãng phí thời gian, không thể học được kiến thức hữu ích và hiệu quả.

Ninh Giác quá hiểu suy nghĩ của Tống Thước, hơn nữa đã học được phương án đối phó với những lời nói kiểu này, nói úp mở gật đầu, tỏ ý mình đồng ý. Dù sao cũng đều ở trường, tay Tống Thước không vươn xa đến thế, không thể can thiệp nhiều, chỉ cần không say rượu như tối qua nữa, cũng có thể được khoan dung.

Tuy nhiên, dù Ninh Giác có ý định tham gia ít hoạt động câu lạc bộ, nhưng sau khi được bình chọn là câu lạc bộ xuất sắc, các loại hoạt động vẫn nối tiếp nhau kéo đến.

Giữa tháng Mười Một, câu lạc bộ đón nhận hoạt động liên kết lớn nhất, sắp tới sẽ phụ trách việc quay phim cho sự kiện Giáng Sinh của câu lạc bộ kịch nói.

"Câu lạc bộ kịch nói là câu lạc bộ lâu đời của trường chúng ta, nếu video quay được đăng lên tài khoản công chúng, có được độ hot, việc tìm kiếm nhà tài trợ sẽ không thành vấn đề." Phương Danh đẩy kính, "Đến lúc đó chúng ta phải tham gia buổi tổng duyệt, trước tiên quay thử một bản đơn giản, xem hiệu quả rồi mới tiến hành chỉnh sửa."

Thế là thứ Bảy, Ninh Giác cùng Phương Danh đến tham gia buổi tổng duyệt của câu lạc bộ kịch nói.

Tiết mục kết thúc của buổi tổng duyệt là một vở hài kịch nhẹ nhàng kiểu châu Âu, tên là "Cô Dâu Lâu Đài Cổ Mới". Lấy bối cảnh hiện đại, nam chính Edward sắp sửa liên hôn với một tiểu thư nhà giàu chưa từng gặp mặt, để trốn chạy hôn nhân, theo đuổi tự do, không ngần ngại đóng vai nhiều nhân vật khác nhau trên đường đi, trốn khỏi tầm mắt mọi người, nhưng không hề biết người đánh xe ngựa luôn đi theo mình, chính là tiểu thư nhà giàu giả dạng.

Nội dung vở kịch là những câu chuyện lạ kỳ thú xảy ra trên hành trình trốn chạy của Edward.

Nam chính do một sinh viên ngoại quốc của trường tên Alex thủ vai, mắt xanh tóc vàng, rất đẹp trai. Trong quá trình tổng duyệt, với tư cách là sinh viên khoa biểu diễn chuyên nghiệp, dù chưa mặc trang phục diễn, diễn xuất của Alex đã không thể chê vào đâu được.

Ninh Giác cảm thán: "Chẳng trách mặc váy chạy suốt một quãng đường mà không bị phát hiện."

Phương Danh gật đầu tỏ ý công nhận.

Hai lần tổng duyệt đầu tiên mọi việc đều thuận lợi, nhưng trước buổi tổng duyệt chính thức, khâu mua sắm trang phục lại xảy ra vấn đề. Trong quá trình trốn chạy, có một đoạn tình tiết Alex mặc váy, giả làm người mẫu. Nhưng chủ nhiệm câu lạc bộ cực kỳ không hài lòng với chiếc váy mà nhóm đạo cụ đã mua, cho rằng hoặc là quá cồng kềnh lộng lẫy, hoặc là quá đơn giản quê mùa, không lên được sân khấu, hiệu quả không tốt.

Cô là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, mọi việc đều theo đuổi sự tỉ mỉ.

"Không còn cách nào, giả gái mà." Thành viên nói, "Trả tiền trước, phải đợi mười ngày nửa tháng mới nhận được hàng, đổi trả lại phải mất thêm nửa tháng nữa."

"Kích thước cũng có vấn đề. Cậu xem Alex mặc kìa, mỡ thừa dưới nách cũng lòi cả ra rồi."

Chủ nhiệm liền ra lệnh: "Mua nữa mua nữa!"

Kết thúc, Phương Danh về ký túc xá dựng phim quảng bá cho buổi tổng duyệt, Ninh Giác mở Taobao, kết quả trang này lồ lộ những gợi ý đồ nữ. Big data quả nhiên nghe lén người ta nói chuyện. Mặc dù họ phụ trách quay phim quảng bá, trang phục đạo cụ không liên quan gì đến họ, nhưng chủ nhiệm đầu bù tóc rối, cũng ảnh hưởng đến tiến độ chung, Ninh Giác đáng lẽ nên gánh vác trách nhiệm, thế là lần lượt so sánh xem xét, thêm không ít vào giỏ hàng.

"Chủ nhiệm có yêu cầu gì về màu sắc của váy không?"

"Đơn giản mà không mất đi sự thanh nhã, cao quý mà không thiếu đi sự điển nhã."

Vậy thì phải là váy màu nhạt. Ninh Giác hỏi tiếp: "Kiểu dáng thì sao?"

"Cái này không chắc chắn, chỉ biết hiện tại đã loại trừ tay phồng, váy len, váy đuôi cá."

Phương Danh đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Tôi mua hai cái xem thử kiểu dáng." Ninh Giác nhìn chiếc váy màu sâm panh trên trang——xem ra phù hợp yêu cầu, nếu cũng vừa ý chủ nhiệm, cũng coi như giải quyết được nhu cầu cấp bách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!