Sau một giấc ngủ no nê, cơn sốt của Tống Thước vẫn chưa hạ. Dưới sự thúc giục của Ninh Giác, dù không tình nguyện, Tống Thước vẫn phải đến bệnh viện một chuyến. Sau khi chẩn đoán, ngoài yếu tố bị nhiễm lạnh, việc cuộc sống quay cuồng liên tục cũng là một trong những động lực đẩy cơ thể Tống Thước suy sụp. Quá mệt mỏi, giờ giấc sinh hoạt ngày đêm đảo lộn, sức đề kháng giảm sút, nên mới dễ dàng đổ bệnh, vì vậy khoảng thời gian này bắt buộc phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Sau khi về nhà, Ninh Giác bắt đầu dạy dỗ một cách nghiêm túc.
"Khoảng thời gian này, chúng ta phải dưỡng bệnh cho tốt. Em chịu trách nhiệm hầm canh đại bổ cho anh, anh chịu trách nhiệm nghỉ ngơi." Sau khi trụ cột gia đình gục ngã, chủ nhà nhỏ nghiễm nhiên đã được thăng chức, Ninh Giác nói chuyện cũng trở nên oai phong hơn, lắc đầu thở dài, "Thật là, không có em, cái nhà này sớm muộn gì cũng tiêu đời."
"Hầm canh?" Tống Thước nói, "Cậu cẩn thận đừng làm nổ tung nhà bếp."
Ngoài dự đoán là, lần đầu tiên Ninh Giác hầm canh lại thành công rực rỡ. Cả phòng thơm nức mùi thịt, rắc thêm chút muối tinh, kỷ tử, hành lá, đỏ đỏ xanh xanh, trông vô cùng đẹp mắt. Tuy nhiên sau khi Tống Thước uống một ngụm, lại cau mày: "Sao không có vị gì vậy?"
"Là anh bị sốt, làm cháy cả vị giác." Ninh Giác nói năng hùng hồn, "Đã mặn lắm rồi." Tiếp đến chỉ vào hộp cơm tiệm của mình, "Anh xem em chỉ được ăn cơm thịt kho tàu, anh nên biết đủ đi, canh lành mạnh như vậy chỉ để cho anh uống—"
"Lại đây lại đây." Tống Thước múc một thìa canh đưa đến tận môi Ninh Giác: "Nếm thử canh lành mạnh của cậu đi."
Ninh Giác đang định từ chối, nhưng vừa mở miệng, canh đã được đút vào. Cậu chép miệng hai cái, rồi im lặng: "……" Nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối: "Anh vốn đang bị bệnh, nên ăn uống thanh đạm."
Nhưng vẫn đứng dậy đi vào bếp, véo một nhúm muối nhỏ rắc vào, rất khoan dung nói: "Chỉ lần này thôi. Đừng nói em đối xử tệ với anh."
Sau khi công phá cửa ải ăn uống, công việc livestream của Tống Thước cũng tạm thời dừng lại, lịch trình ban đầu là livestream từ8 giờ đến 12 giờ tối thứ Hai, Ba, Năm, bây giờ chỉ có thể xin nghỉ. Nhưng tối hôm đó, lúc Ninh Giác dậy đi vệ sinh, phát hiện máy tính sáng choang, cùng Tống Thước đang ngồi sau máy tính nhìn nhau ngơ ngác: "……"
5 phút sau, máy tính tắt. Ninh Giác vô cùng đau lòng, nhìn Tống Thước với ánh mắt như đang nhìn đứa trẻ ở lớp mẫu giáo lớn thích giành cầu trượt nhất: "Còn livestream nữa!"
"…Chỉ livestream 1 tiếng thôi." Tống Thước tự biết mình đuối lý, "Không ảnh hưởng gì lớn." Anh cũng không ngờ một Ninh Giác vốn có chất lượng giấc ngủ cực tốt lại đột nhiên tỉnh giấc giữa đêm, bắt quả tang.
"Anh một tiếng, nó một tiếng, em một tiếng, cuộc sống còn ra cái thể thống gì nữa?" Ninh Giác đứng trên giường, nhìn từ trên xuống thẩm vấn Tống Thước, "Sức khỏe! Là vốn liếng của cách mạng, là số 1! Không có số 1, phía sau có thêm bao nhiêu số 0 cũng vô ích, biết không?"
Cậu cưỡng ép kéo Tống Thước vào trong chăn, đắp chăn kín mít: "Ngủ."
Nhưng ngày hôm sau, Tống Thước vẫn kiên trì livestream. Ninh Giác đứng chắn trước máy tính, cố gắng ngăn cản.
"Tổ tông ơi, không thể không phát sóng một chút nào được." Tống Thước bất lực, "Không phát sóng tôi ăn gì?"
Ninh Giác mở điện thoại: "Chỗ em còn chút tiền, anh đợi em chuyển cho anh."
Chút tiền đó thì đủ làm gì. Tống Thước đau họng, không muốn tranh luận với cậu, tay vẫn đặt trên chuột và bàn phím: "1 tiếng, không thêm một phút nào, được không?"
Công việc livestream có quán tính rất mạnh, một khi gián đoạn, lượng khán giả sẽ nhanh chóng sụt giảm. Ninh Giác cũng hiểu rõ đạo lý này, chỉ có thể ấm ức nhường đường, lùi một bước ngồi một bên giám sát, chịu trách nhiệm canh đúng giờ: "Vậy em trông chừng anh, nhiều nhất là 1 tiếng."
Tống Thước mở phần mềm livestream và game. Bình luận trên màn hình lập tức tuôn ra, như dòng nước chảy không ngừng, khiến người ta hoa cả mắt.
"Bị cảm rồi, chỉ livestream một tiếng." Tống Thước nói bằng giọng khàn khàn, "Phải ít nói lại, vài ngày nữa sẽ livestream bình thường."
Bình luận trên màn hình hỏi "Sao lại bị cảm rồi", rồi lại nói "Streamer nghỉ ngơi nhiều vào", quả là một không khí hòa bình. Nhưng có một bộ phận nhỏ bình luận lạc lõng, nói "Không sao, streamer không nói chuyện càng có lợi cho tâm trạng đối phương bình tĩnh hơn", "mới niêm phong miệng có một tiếng, vẫn còn bệnh nhẹ chán", rất nhanh chóng bị nhấn chìm trong tình hình chiến trận sau khi game bắt đầu.
Ninh Giác xem một lúc, nhưng vì không biết chơi game MOBA, nhất thời xem đến buồn ngủ rũ rượi.
Đột nhiên một tiếng "Cạch" vang lên, là Tống Thước cổ họng khô ngứa, lúc định cầm cốc nước uống, cánh tay va vào máy tính, màn hình livestream rung lắc, dù Tống Thước mắt nhanh tay lẹ mắt đỡ lại, camera vẫn không cẩn thận chiếu vào Ninh Giác bên cạnh.
[Bên cạnh sao lại có người vậy?]
[Cái đệt! Tôi nhận ra rồi, là em trai lần trước livestream đấy!]
[Người mới không cần lo lắng, người cũ cũng không mấy quen biết vị em trai này, mọi người đều bình đẳng.]
[Phó streamer ở ngay sau hậu trường, mau mời cậu ấy ra mắt đi!]
[Streamer cơ thể không khỏe, sao không để em trai livestream thay một chút?]
Bình luận này vừa xuất hiện, bên dưới liền có vô số tiếng ủng hộ. Sau khi Tống Thước nhìn thấy, rõ ràng đã khựng lại một chút, suy nghĩ một lát, đột nhiên cười như không cười hỏi Ninh Giác: "Cậu muốn chơi game không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!