Chương 4: (Vô Đề)

Tống Thước nhìn bàn tay đang níu lấy mình của Ninh Giác, ngước mắt nhìn cậu: "Không biết đường?"

Không đợi Ninh Giác trả lời, Tống Thước nói tiếp: "Đi thẳng về phía Bắc, đến ngã tư đường Xuân Sơn thì rẽ đông."

Nói xong liền đi thẳng ra ngoài. Ninh Giác vội vàng đi theo, trong lòng do dự có nên nói ra sự thật hay không, nhưng rồi muộn màng nhận ra, mối quan hệ giữa Tống Thước và Tống Nhã Lan rất tệ, có lẽ anh sẽ vô cùng phản cảm với sự sắp đặt của Tống Nhã Lan, kéo theo đó là không cho Ninh Giác sắc mặt tốt.

Hơn nữa Tống Thước trông… tính tình hình như cũng không tốt đẹp gì cho lắm.

Vì vậy Ninh Giác chỉ giữ khoảng cách 3, 4 mét, không xa không gần đi theo sau Tống Thước.

Tống Thước đi cùng hai nam sinh khác, ngoài Lưu Hàng ra, nam sinh còn lại Ninh Giác không nhớ tên. Họ đều là học sinh bán trú, có thể không tham gia tự học buổi tối, mấy người họ đều không quay đầu lại. Mãi cho đến cửa quán net, lúc Tống Thước mua nước ngọt có gas ở máy bán hàng tự động, mới chú ý đến Ninh Giác không biết đã đứng sau lưng bao lâu.

Cảm nhận được ánh mắt, Ninh Giác theo phản xạ cười lên.

Tống Thước cau mày: "Cậu đi theo tôi làm gì?"

"Tôi…" Ninh Giác ấp úng, "Tôi muốn cùng anh về nhà."

Tống Thước: "Tôi chưa chỉ đường cho cậu à? Cậu là trẻ con mẫu giáo sao, tan học còn phải đi cùng nhau?"

Ninh Giác sững người. Cậu không phải người nhanh mồm nhanh miệng, nhất thời không nghĩ ra được lời đáp lại, chỉ nhỏ giọng lắp bắp: "…Đến quán net không tốt lắm đâu."

"Tống Thước! Hết phòng riêng rồi, mở máy ở khu vực bên ngoài trước nhé, Kha Chiêu vào rồi." Lưu Hàng đi tới, liếc mắt một cái đã thấy cậu học sinh chuyển trường ngơ ngác ngẩn ngơ đang đứng sững ở cửa, cậu ta "Ồ" một tiếng, nói, "Được đấy, cậu mới khai giảng đã mò ra được địa điểm quán net rồi, cũng đến chơi à——"

"Đi thôi." Tống Thước ngắt lời cậu ta, "Đừng lằng nhằng với cậu ta nữa."

Trong phòng, Kha Chiêu lần lượt bật 3 cái máy tính, tiếp đến lần lượt mở Liên Minh Huyền Thoại, nghe thấy tiếng ghế xoay bên cạnh vang lên, Kha Chiêu ngẩng đầu, đẩy đẩy gọng kính đen, phàn nàn: "Hôm nay điều hòa quán net mở mạnh quá."

Lưu Hàng ném cho cậu ta một lon coca lạnh: "Mời cậu."

Kha Chiêu vẫn đưa tiền, kéo khoen bật nắp lon uống một ngụm: "Không cần. 3 đồng rưỡi, đưa cậu 4 đồng."

Kha Chiêu, khách quen của top 5 toàn khối, được tuyển thẳng vào khối trung học Minh Hải nhờ thành tích học tập, tính tình khiêm tốn hòa nhã, có lẽ vì tóc mái trước trán gần như che kín cả mắt mày, khiến khuôn mặt có nét mềm mại âm tính, hơi giống con gái.

Uống hai ngụm, sau khi cơ thể hạ nhiệt một chút, Kha Chiêu liền hỏi: "Sao các cậu ở ngoài lâu thế?"

Lưu Hàng: "Trông chừng em trai của Tống Thước."

Kha Chiêu phải mất một lúc lâu mới nhớ ra nhân vật Ninh Giác này. Vì thân phận em trai của Tống Thước cộng thêm, ban ngày cậu đã đặc biệt chú ý đến Ninh Giác. Mắt rất sáng, nhưng lạnh đến mức da trắng bệch, cậu ta chỉ mặc đồng phục của trường, giữa tiết trời tháng Ba nhiệt độ thấp, ngay cả một chiếc áo khoác cũng không mặc.

"Cậu ta đến làm gì?"

"Đến tìm Tống Thước cùng về nhà." Lưu Hàng bóp giọng, cười phá lên.

Tống Thước: "Cậu tự chơi đi."

Lưu Hàng lập tức cung kính hẳn: "Anh à, em sai rồi! Chúng ta chơi đi, em đánh hỗ trợ bảo kê anh."

Khúc nhạc dạo nhỏ này rất nhanh đã bị họ ném ra sau đầu, khoảng 7 giờ, Lưu Hàng ra ngoài đi vệ sinh, lúc trở về nói: "Cậu đoán xem lúc ra ngoài tôi nhìn thấy ai?"

Tống Thước không mấy hứng thú, cúi đầu bắt lẻ tướng địch.

Kha Chiêu hỏi: "Chủ nhiệm lớp?"

"Không phải." Lưu Hàng nói, "Ninh Giác vẫn đang đợi đấy!"

Động tác của Tống Thước khựng lại, lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Cậu nói với cậu ta, không sợ chết rét thì cứ tiếp tục đợi."

"Người ta đâu có đứng đợi suông ở ngoài." Lưu Hàng cố nén cười, hai má cũng nén đến phát chua, "Cậu nhìn kia kìa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!