Chương 33: (Vô Đề)

Tháng Hai, Tết Nguyên Đán.

Tống Thước thuê một căn hộ gần trường, không về nhà. Lúc biết được tin này, Tống Thước đang xem lại và phân tích bài thi cuối kỳ các môn của Ninh Giác, trong cuộc gọi video trông dáng vẻ rất đau đầu, cứ xoa thái dương mãi: "Cậu có nghe giảng nghiêm túc trên lớp không đấy?"

Ninh Giác biện hộ một cách không mấy tự tin: "Chắc chắn là có nghe mà, anh có nghe thấy em ngáy trong lớp đâu?"

"Ai nói nhất thiết phải ngủ gật." Tống Thước không nóng không lạnh, "Cậu mất tập trung tôi cũng không nghe thấy."

Nhưng thành tích của Ninh Giác so với trước đây đã có tiến bộ, nằm trong khoảng điểm sàn của các trường đại học top 1 và top 2, ngay cả giáo viên chủ nhiệm vốn nghiêm khắc cũng nói với Ninh Giác, cố gắng thêm một chút là có thể vào được trường top 1.

Trong khoảng thời gian này, Phương Tử Dương đúng hẹn trả lại tiền, không dám tống tiền nữa. Ninh Giác kết giao được một hai người bạn, quan hệ với bạn học hòa thuận vui vẻ, nhưng ngày thường vẫn là học, học, vậy nên đặc biệt mong chờ kỳ nghỉ đông.

"Anh thật sự không về nhà ạ?"

"Không có gì đáng để về."

"Được thôi." Ninh Giác có hơi tiếc nuối, "Vậy em chỉ có thể ở một mình."

Vốn dĩ Ninh Tề nói sẽ đến đón cậu về Lam Loan Lý, nhưng lại có công việc đột xuất——cuối năm, Ninh Tề được thăng chức lên giám đốc bộ phận marketing, số lần đi công tác tăng lên đáng kể, thực sự không có thời gian rảnh, tài xế lại nghỉ phép về quê, thế là sắp xếp trợ lý đến đón.

Trợ lý tên là Triệu Dự, trông dáng vẻ như một thanh niên thanh tú. Ninh Giác và trợ lý Triệu đã quen nhau từ trước, năm 14 tuổi, lúc Ninh Tề đón cậu từ nhà cô về, cũng là trợ lý Triệu làm tài xế, giúp xách hành lý. Triệu Dự và Ninh Tề là bạn học đại học, hai người từng cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, quan hệ tốt đẹp, vì vậy sau khi Ninh Tề vào làm ở công ty hiện tại, chú ấy cũng đi theo.

Triệu Dự đến đợi ở dưới lầu từ sớm, Ninh Giác từ xa nhìn thấy người liền gọi "Chú". Triệu Dự đáp một tiếng, đến nhận hành lý của Ninh Giác: "Chỉ có một cái vali thôi à? Tiểu Giác."

Ninh Giác nói: "Cháu chỉ mang hai bộ quần áo, một bộ đang mặc trên người rồi."

Triệu Dự cười gật đầu, mở cốp sau, đặt hành lý vào: "Nghe ba cháu nói, cháu đi học lại à?"

Ninh Giác ngồi ở ghế phụ, tháo khăn quàng cổ, rất sầu não thở dài: "Dạ, thi không tốt."

"Năm nay cố gắng nhé, chú tin cháu."

Ninh Giác ra sức gật đầu, nói "Vâng ạ."

Xe đi được vài cây số, Ninh Giác mới bất ngờ cảm thấy cổ tay trống không, lục hai bên túi áo túi quần cũng không thấy đồng hồ đâu, là quên mang theo rồi.

Từ đêm giao thừa, chiếc đồng hồ này vẫn luôn đeo trên tay. Chỉ là sau khi cân nhắc, ngày thường lúc tắm rửa, đi vệ sinh, Ninh Giác vẫn sẽ tháo đồng hồ ra, Tống Thước tạm thời chưa phát hiện ra khoảng trống ngắn ngủi này. Nhưng sau khi nghỉ lễ, vì không ở trường, không có yếu tố bất an, thời gian Ninh Giác quên đeo đồng hồ lại nhiều hơn.

Nghĩ bụng Tống Thước cũng không nhàm chán đến mức ngày nào cũng canh chừng quan sát đồng hồ, vì vậy Ninh Giác cũng không để trong lòng, vẫn vui vẻ nói chuyện với Triệu Dự.

Khoảng 3 giờ chiều đến nơi, trong nhà chỉ có một mình Ninh Tề, máy bay của Tống Nhã Lan từ Thượng Hải về vẫn chưa hạ cánh, Triệu Dự còn phải đi đón.

Trước khi đi, Ninh Tề chuẩn bị cho Triệu Dự một ly canh lê tuyết, đợi người đi rồi, mới hỏi thăm tình hình học tập gần đây của Ninh Giác, giọng điệu ôn hòa: "Không sao, không cần tự tạo áp lực quá lớn, nếu thực sự không được, có thể gửi con ra nước ngoài du học, ba đã xem vài trường, hôm nào đưa cho con xem."

Phản ứng đầu tiên của Ninh Giác chính là Tống Thước sẽ nổi giận. Cậu liên tục xua tay: "Tiếng Anh của con không tốt, ra ngoài nói cũng không ai hiểu, vẫn là ở lại đây đi."

"Cũng được." Ninh Tề nói, "Bất kể quyết định gì, gia đình đều có thể chống lưng cho con."

Có lẽ là do cảm giác thân thuộc mà hai chữ "gia đình" mang lại, khiến Ninh Giác cảm thấy cảm động, sau đó liền bám lấy Ninh Tề kể chuyện trường lớp.

Khoảng 6, 7 giờ tối Tống Nhã Lan về nhà.

Cơm tất niên đã được chuẩn bị xong, dì Từ không ở lại, sau khi đậy lồng bàn giữ ấm thức ăn xong liền bắt xe buýt về quê ở ngoại ô ăn Tết. Tống Nhã Lan vào cửa, chỉ thấy hai người: "Tống Thước đâu?" Cho rằng đang ở trong phòng mình.

"Anh ấy ở trường, không về ạ." Ninh Giác nhỏ giọng nói, "…Nói là bận thực tập."

Tống Nhã Lan ngẩn người, dưới âm thanh nền ồn ào của TV, cả người trông thật cô đơn. Vẫn là Ninh Tề tiến lên giúp bà tháo khăn quàng cổ, dịu dàng nói: "Không sao, cũng đâu phải chỉ có một cái Tết, sang năm về cũng vậy. Tiểu Thước mới khai giảng, khó tránh khỏi bận rộn một chút."

"Vậy cũng không thể Tết nhất mà không về nhà." Tống Nhã Lan nói, "Hay là sau này đừng về nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!