Phương Tử Dương không ngờ rằng, Ninh Giác lại dám đến trường.
Hơn nữa còn thay một bộ đồng phục sạch sẽ, thân hình gầy gò, vẫn là bộ dạng dễ bắt nạt, rụt rè. Vết thương trên mặt vẫn chưa mờ đi, vết bầm tím đỏ đó đặc biệt nổi bật, như một bức tranh sơn dầu.
Trông thế này, khó trách lại là đồng tính luyến ái.
2 ngày nay, vì không có thu nhập, Phương Tử Dương đành phải hạ mình, bánh cuốn thăn lợn cũng không dám gọi thêm trứng. Nhưng hôm nay rõ ràng có thể ăn một bữa ngon rồi.
Kết thúc buổi học sáng, Phương Tử Dương đi đến bàn của Ninh Giác, gõ hai cái, thấy Ninh Giác rõ ràng run lên một cái, như một con thú non bị kinh động: "Ê, mang tiền chưa?"
Vốn tưởng Ninh Giác sẽ chống cự đến cùng như lần trước, ai ngờ chỉ do dự 2, 3 giây, Ninh Giác đã gật đầu. Cậu lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ trong cặp sách: "Ở trong này, phải ra máy ATM bên ngoài rút."
Phương Tử Dương vui mừng khôn xiết. Ăn bánh cuốn thăn lợn làm gì? Phải đến Tô Hương Các ở cổng trường mới được!
Cậu ta thân mật khoác vai Ninh Giác, vừa nói những lời như "Sớm như vậy có phải tốt không", "tao cũng không muốn đánh người đâu", vừa ôm Ninh Giác ra ngoài.
Hôm nay nắng vàng rực rỡ, những chiếc đèn màu trên cây thông Noel bên ngoài cửa hàng vẫn chưa được tháo xuống, phát ra ánh sáng mờ ảo. Sau khi Ninh Giác rút tiền ở ATM xong liền đưa cho Phương Tử Dương, quá trình thuận lợi một cách bất thường, Phương Tử Dương cúi đầu đếm tiền, đi theo sau Ninh Giác: "Nhóc con mày, đúng là lắm tiền thật, 2 hôm trước hỏi mày mấy trăm mà cứ lằng nhà lằng nhằng."
Cậu ta thấy tiền thì mắt sáng lên, hoàn toàn không nhận ra Ninh Giác đang dẫn mình vào một con hẻm.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên sau lưng đau nhói, Phương Tử Dương không kiểm soát được ngã sấp mặt xuống đất, miệng rên hừ một tiếng, sức nặng đè lên lưng, khiến cậu ta không đứng dậy nổi. Ngay sau đó, cổ tay bị siết chặt, Phương Tử Dương cố gắng hết sức ngoảnh đầu lại nhìn: "Ai, ai thế!"
Ninh Giác biết Tống Thước sẽ xuất hiện, nhưng không biết thời điểm nào, vì vậy cũng giật mình.
Tống Thước đạp lên lưng Phương Tử Dương, cầm một sợi dây thừng không biết tìm ở đâu ra, trói cổ tay và cả cẳng chân lại với nhau. Phương Tử Dương biến thành một con sâu bọ trườn bò buồn cười, đã sợ đến hồn bay phách lạc: "Đệt con mẹ, xã hội đen——"
Sau khi nhìn thấy mặt Tống Thước, liền đổi giọng: "Tống, Tống Thước?"
Trước đây lúc ở Minh Hải, hầu hết mọi người đều biết tiếng tăm của Tống Thước. Tính tình nóng nảy, giỏi đánh nhau. Lần đó đánh Kha Chiêu, Phương Tử Dương tình cờ đi ngang qua, chứng kiến toàn bộ quá trình, vì vậy sau đó cũng không dám tìm Ninh Giác gây sự nữa. Ai mà ngờ học lại lại đổi trường, Tống Thước đáng lẽ phải ở thành phố A xa xôi lại đến đây.
Vì vậy, Phương Tử Dương còn chưa bắt đầu đánh, khí thế đã xì đi quá nửa, mặt mày đưa đám, nói năng lộn xộn: "Cậu cũng đến học lại à?"
"Ai con mẹ nó ôn lại chuyện cũ với mày." Tống Thước túm cổ áo cậu ta, đấm cho hai phát: "Mày lấy can đảm đâu ra đòi tiền em trai tao?"
Phương Tử Dương lắp bắp: "Tao chỉ xin có mấy trăm."
Ninh Giác chạy tới, lấy số tiền vừa đưa cho cậu ta từ trong túi quần ra, mách tội: "Trước đây nó lấy của em 3933 tệ, không phải mấy trăm."
Tống Thước hỏi: "Số tiền còn lại đâu?"
"…Ở túi bên phải của tao." Mặt Phương Tử Dương bị ép xuống con đường lát đá, kêu lạo xạo, cậu ta đau đớn hét lên, "Đừng ấn! Đừng ấn, mày nới lỏng tay ra chút."
Tống Thước dùng ánh mắt ra hiệu cho Ninh Giác lấy lại. Sau khi Ninh Giác lục soát xong, cẩn thận đếm lại, giọng điệu nghiêm túc: "Còn thiếu 931."
"Tao, tao sau này trả! Tao về nhà lấy ngay!" Phương Tử Dương rất sợ hãi, "Tao đâu thể lúc nào cũng mang nhiều tiền thế trong người được!"
Còn chưa bắt đầu, đối phương đã mất hết sĩ khí, Tống Thước chưa từng đánh một trận nào hèn hạ như vậy, mũi "Hừ" một tiếng, đứng dậy hỏi Ninh Giác: "Nó đánh cậu chỗ nào?"
Ninh Giác dè dặt mở lời: "Bụng."
Tống Thước đấm một cú vào bụng Phương Tử Dương, Phương Tử Dương rên một tiếng.
"Còn đâu nữa?"
"Đá vào chân em."
Sau đó khoảng 10 phút, Ninh Giác như vị vua của con hẻm nhỏ này, chỉ huy kỵ sĩ bất khả chiến bại của mình xông pha trận mạc, chỉ đâu đánh đó. Cuối cùng, Phương Tử Dương chỉ còn biết co ro người lại một cách vô ích, trông có vẻ đau đớn tột cùng.
Tống Thước vung tay, đốt ngón tay đỏ lên rõ rệt, lộ vẻ hơi nhàm chán: "Còn nữa không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!