Chuyện chuyển trường được giải quyết rất nhanh, sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán về cơ bản đã xong xuôi.
Ninh Giác, người đã vẻ vang được chuyển đến trường trung học Minh Hải, sắp phải đối mặt với một khuôn viên xa lạ, một lớp học xa lạ, những người bạn xa lạ.
Và càng bất hạnh hơn nữa là, người bạn thân nhất của cậu, Tiền Dương, nhanh chóng biết tin Ninh Giác chuyển trường, đã gọi điện thoại mắng cậu một trận thậm tệ, thậm chí còn khóc.
Tiền Dương: "Đệt con mẹ nhà cậu, đệt con mẹ nhà cậu có phải không cần làm bài tập nghỉ đông nữa không…"
"Tôi có làm cũng vô ích." Ninh Giác chán nản nói, "Tỷ lệ làm đúng của tôi rất thấp, cậu không chép được đâu."
Tiền Dương hét lớn: "Ai nói tôi muốn chép bài của cậu!" Cậu ta nấc lên một tiếng nghẹn ngào như tiếng ngỗng kêu, nói, "Đợi khai giảng, sau này ai sẽ cùng tôi chơi bóng rổ đây?"
Nước mắt Ninh Giác đảo quanh trong hốc mắt, tình bạn bền chặt hơn vàng, đang định an ủi bạn thân thì Tiền Dương lại nói: "Cậu đi rồi, trong đội bóng rổ sẽ không còn ai có kỹ năng chơi bóng tệ hơn tôi nữa."
Ninh Giác nuốt nước mắt vào trong.
Cậu quên mất rằng kim loại mềm như vàng thế này, đúng là không chịu nổi một đòn.
Tuy nhiên, tình cảm không nỡ rời xa của Tiền Dương vẫn là thật, sau khi khóc xong, Tiền Dương dặn đi dặn lại nhiều lần Ninh Giác sau khi đã từng trải sự đời thì đừng quên mình, thường xuyên ra ngoài chơi, với cả giúp mình chép bài tập tiếng Anh, lúc này mới miễn cưỡng tha thứ cho việc chuyển trường đột ngột như rơi xuống vực của Ninh Giác.
Bây giờ, chỉ còn chưa đầy 10 ngày nữa là khai giảng.
Ninh Giác không có việc gì làm, mỗi ngày ngoài việc chơi điện thoại, chính là đi tham quan khắp nhà mới, vô tình đăng những bức ảnh có bối cảnh biệt thự lên vòng bạn bè.
Chỉ là bạn bè của cậu khá ít, lượng like không cao, chỉ có Tiền Dương sẽ like từng cái một.
Sau Tết, Tống Nhã Lan và Ninh Tề cũng đã đi làm trở lại.
Ninh Tề làm quản lý ở công ty của Tống Nhã Lan, chức vị không cao, nhưng công việc bận rộn. Tống Nhã Lan có một căn hộ khác gần công ty, hai người khi tăng ca muộn sẽ không về nhà, mà ngủ lại căn hộ gần đó.
Còn Tống Thước tuy ở nhà, nhưng mỗi ngày đều về rất muộn.
Ninh Giác ngủ rất sớm, rất say, nên gần như không mấy khi chạm mặt anh.
Trong căn biệt thự rộng lớn, người duy nhất bầu bạn với Ninh Giác chỉ có dì Từ.
Hai người thường xuyên trò chuyện, Ninh Giác nói nhiều và dồn dập, mới hai ngày mà dì Từ đã biết hết hoàn cảnh gia đình của cậu, trìu mến nắm tay Ninh Giác, nước mắt lưng tròng: "Lúc cháu mới sinh, mẹ đã không còn, vậy chẳng phải là không được uống sữa mẹ sao?" Dường như đây là một tai họa lớn bằng trời.
Ninh Giác gật đầu, kiên cường nói: "Nước gạo và sữa bột cũng không tệ, cháu bây giờ cũng rất khỏe mạnh."
Dì Từ giọng run run: "Trời ơi, nước gạo. Sao ba cháu lại để cháu uống nước gạo vậy?"
"Hồi nhỏ ba cháu không ở bên cạnh, cháu ở nhà cô. Thời đó họ đều như vậy, nên chắc không có vấn đề gì." Ninh Giác vỗ nhẹ mu bàn tay bà, an ủi, "Ba cháu lúc đó đang đi làm ăn ở tỉnh khác."
Dì Từ nói một câu "Đứa trẻ đáng thương".
Nhà cô có tổng cộng hai đứa con, thêm Ninh Giác vào nữa, việc chăm sóc khó mà chu toàn mọi mặt, cho nên luôn phải có sự lựa chọn và từ bỏ. Mà Ninh Giác là người ngoài, trở thành một phần của sự "bỏ đi", là chuyện đương nhiên, Ninh Giác ngược lại không cảm thấy đáng thương, dù sao thì cũng lớn lên khỏe mạnh, bây giờ còn được ở biệt thự lớn, đã là chuyện vô cùng may mắn rồi.
Sau một hồi trao đổi sâu sắc, hai người kết thành bạn vong niên, dì Từ thường xuyên nấu cho cậu những món cậu thích ăn, khiến Ninh Giác vô cùng hạnh phúc.
Niềm hạnh phúc tan biến trước ngày khai giảng.
Cuối tháng Hai, Tống Nhã Lan dẫn cậu đến trường làm thủ tục cuối cùng, Ninh Tề hôm nay phụ trách dự án khởi công, không có thời gian rảnh.
Khuôn viên trường trung học Minh Hải rất đẹp, Ninh Giác đã chụp 45 bức ảnh, tạm thời vượt qua số lượng ảnh biệt thự trong album. Đài phun nước với dòng nước trong suốt lấp lánh, bức tượng điêu khắc màu xám bạc, sàn đá cẩm thạch không một hạt bụi, tất cả đều khiến Ninh Giác kinh ngạc thán phục.
Sau khi làm xong thủ tục, Ninh Giác nhận được đồng phục của mình.
Có cà vạt, áo khoác vest in huy hiệu của Minh Hải, là một con chim ưng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!