Cột mốc đầu tiên xảy ra vào thời gian đi học, cả hai đều không tham gia, nên tạm thời không nhắc đến.
Cột mốc thứ hai, là do thấy việc nghĩa hăng hái làm, thời gian cụ thể là vào cuối tuần cuối tháng Năm.
Hôm đó, Tiền Dương rủ Ninh Giác đến công viên Lam Hồ giải sầu. Hai hôm trước điểm thi thử lần 3 của Tiền Dương không tốt, ba mẹ cãi nhau không ngớt, khiến cậu ta không học thuộc bài được, đành trốn khỏi nhà, than thở với Ninh Giác. Nhưng dù sao thời gian trước kỳ thi cũng eo hẹp, họ chỉ ở cùng nhau hơn một tiếng, rồi ai về nhà nấy.
Lúc Ninh Giác đi ngang qua hồ, nhìn thấy trong nước có một bàn tay nhỏ đang vươn ra, đang đau đớn giãy giụa vì đuối nước.
Thực ra sau này nghĩ lại, Ninh Giác đáng lẽ nên kêu cứu trước, sau đó tìm một vật dài để hỗ trợ cứu hộ. Ít nhất đối với một Ninh Giác hoàn toàn không biết bơi là như vậy.
——Nhưng Ninh Giác đã trực tiếp nhảy xuống.
Đây hoàn toàn là một phản ứng không qua suy nghĩ. May mà, độ sâu của hồ chỉ khoảng một mét tám, chín, Ninh Giác liều mạng nâng đứa trẻ lên, cơ thể bị đè chìm xuống, miệng sủi bong bóng ùng ục: "Cứu— ục ục, cứu— ục ục, mạng!"
May mà nhân viên bảo vệ đang đi tuần tra nghe thấy, cuối cùng cả 2 đều được cứu, đứa trẻ mặt mày trắng bệch ngất đi, nhưng hơi thở vẫn còn, ít nhất giữ được mạng sống.
Ba mẹ đứa trẻ mãi lúc sau mới vội vã chạy đến. Đứa trẻ tự mình đi lạc, họ đã sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng đưa con đến bệnh viện gần đó, đến một lời cũng chưa kịp nói với Ninh Giác. Vẫn là bác bảo vệ dẫn Ninh Giác đến phòng bảo vệ, tìm cho cậu một chiếc áo khoác cũ, để cậu khoác tạm về nhà.
Có lẽ là vì hôm đó gió rất lớn, Ninh Giác lại ướt sũng, sau khi trở về nhà thuê liền nhanh chóng tắm qua, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu khắp người. Nhưng điều tuyệt vọng nhất là, Ninh Giác phát hiện điện thoại của mình bị vào nước hỏng mất rồi.
Lúc đó đang là giờ cơm, Tống Thước không có ở nhà, chắc là đang ở ngoài mua cơm.
Ninh Giác run rẩy tắm xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đang nghĩ làm sao để giải thích với Tống Thước chuyện điện thoại, thì nghe thấy tiếng cửa mở, Tống Thước xách theo hộp cơm mang về, hỏi dồn dập: "Sao cậu lại ướt sũng trở về?"
Ninh Giác cúi đầu nhìn bộ quần áo mới thay, lộ vẻ ngơ ngác, có hơi hoảng sợ.
Tống Thước: "Phòng khách, phòng ngủ, ban công, nhà bếp đều có camera giám sát, đừng có bày cái bản mặt "Sao tôi biết được"."
Ninh Giác "A" một tiếng, giọng ồm ồm: "Hóa ra nhà có camera giám sát…"
Vậy chẳng phải chuyện tuần trước, nhân lúc Tống Thước không có nhà, mình lén lút sờ bàn phím của Tống Thước, anh ấy cũng biết rõ mồn một sao? Ninh Giác hồn bay phách lạc, Tống Thước gọi một tiếng "Em trai", Ninh Giác lúc này mới nhớ ra phải trả lời câu hỏi ban đầu, thành thật kể lại toàn bộ.
Quả nhiên bị mắng, Tống Thước sa sầm mặt: "Cậu không biết mình không biết bơi sao?"
"Phản ứng bản năng mà." Ninh Giác lí nhí nói, "Hơn nữa anh xem, em đâu có chết đuối."
"Hồ mà sâu hơn một chút nữa, câu này của cậu có thể để dành kiếp sau." Tống Thước không chút nể nang nói, "Không biết bơi, đến kêu cứu cũng không biết? Muốn chết cũng không cần phải vòng vo như vậy."
Đúng là lý lẽ đó. Thực ra nghĩ kỹ lại, lý do Ninh Giác không chút do dự nhảy xuống hồ, là vì liên tưởng đến cặp song sinh trai gái nhà cô——sinh ra lúc Ninh Giác 6 tuổi, cô và dượng bận rộn công việc, Ninh Giác sau khi tan học liền chủ động gánh vác trách nhiệm, giúp chăm sóc bọn trẻ. Những đứa trẻ nhỏ bé yếu ớt, đã khiến Ninh Giác cảm nhận được giá trị tồn tại của mình. Cho nên khi nhìn thấy đôi tay bàn nhỏ trên mặt hồ đó, Ninh Giác mới hành động bốc đồng như vậy.
Sau khi trách mắng xong, Tống Thước cau mày đặt thuốc trên ứng dụng giao đồ ăn. Tiếc là cậu ấm mười ngón không dính nước xuân, ngay cả các loại thuốc cảm lạnh, cảm nóng cũng không phân biệt được, vẫn là Ninh Giác tự mình đặt thuốc, Tống Thước trả tiền.
Tuy nhiên sau khi uống thuốc xong, Ninh Giác vẫn bị sốt vào nửa đêm, toàn thân mệt mỏi.
Tống Thước sáng hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện ra. Ninh Giác đã sốt đến mức không đi nổi, vẫn là Tống Thước cõng cậu xuống lầu, rồi bắt taxi. Trong cơn mê man, Ninh Giác không hiểu sao lại nghĩ đến một bài đăng từng lướt qua, nói rằng mỗi học sinh khi làm văn đều phải viết một đề tài——mẹ cõng con bị sốt đến bệnh viện. Ninh Giác trước giờ không có gì để viết, nhưng bây giờ cậu đã có tư liệu sẵn để dùng rồi, thật cảm động trời đất.
Sốt cả nửa đêm, Ninh Giác bị viêm phổi nhẹ.
Tống Thước vừa gọi điện thoại cho giáo viên xin nghỉ, vừa dùng mu bàn tay thử nhiệt độ. Ninh Giác nghe thấy, liền chọc vào bụng Tống Thước: "Anh đi khụ khụ… đi học, em khỏe——khụ khụ, tìm anh."
Tống Thước cúp điện thoại, giọng lạnh lùng: "Câm."
Ninh Giác ho khan không ngừng, hai má ửng lên một màu đỏ bất thường.
"Em trai, cậu xem có ai ghi nhận cái tốt của việc cậu thấy nghĩa hăng hái làm không? Ngay cả ba mẹ nó cũng không nói một lời "Cảm ơn", còn suýt nữa thì đổi bằng mạng của cậu, bây giờ sốt thành ra thế này." Tống Thước nói, "Tuần sau nữa thi đại học, cậu truyền nước đi thi, xem có ai khen ngợi cậu không, có không?"
Ninh Giác khẽ nắm lấy vạt áo Tống Thước: "Đừng hung dữ, được không?"
Cơn đau nhói ở phổi, cộng thêm sự yếu ớt quá mức, khiến giọng Ninh Giác gần như không thể nghe thấy, vành mắt đỏ hoe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!