Tối hôm đó, Ninh Giác ngủ trên chiếc ghế sofa vải lanh trong căn nhà thuê của Tống Thước.
Sofa là loại liền khối, phần tựa lưng có thể hạ xuống, nên ngủ cũng khá rộng rãi.
Địa điểm ngủ này là do Ninh Giác chủ động lựa chọn. Cậu đường đường là một đấng nam nhi, không thể nào tranh giành với một bệnh nhân bị vỡ đầu được. Tuy nhiên Tống Thước dường như không hề thông cảm cho sự thấu tình đạt lý của Ninh Giác: "Giường có phải là chen không vừa đâu—"
"Sofa tốt hơn!" Ninh Giác đã nằm ườn ra sofa, "Em ngủ không ngoan, đầu anh bây giờ đang bị thương, lỡ em ngủ mà vung tay đá chân, làm hỏng đầu anh thì sao."
Sofa cũng rất mềm mại, dễ ngủ.
Tuy nhiên trước khi đi ngủ, Tống Thước lại đưa ra yêu cầu: "Vứt áo khoác của cậu đi."
Ninh Giác cúi đầu nhìn hai cái: "Xấu đến thế cơ ạ?"
"Trên đó có máu." Tống Thước nói ngắn gọn súc tích, "Vứt đi."
Ninh Giác phải khó khăn lắm mới phát hiện ra vài vết máu li ti trên cổ tay áo và ngực trái, chắc là lúc ôm Kha Chiêu vô tình dính phải. Ninh Giác giải thích: "Cái này giặt dễ lắm, anh yên tâm."
Nhưng Tống Thước không hiểu tiếng Trung, vội vàng vo tròn chiếc áo khoác vào túi ni lông, vô cùng độc đoán ném ra ngoài cửa sổ. Căn nhà thuê ở tầng ba, cộng thêm Tống Thước vốn luyện bắn cung nên độ chính xác rất cao, thế mà thực sự ném trúng vào thùng rác cách đó không xa.
"Sau này tôi mua cho cậu cái khác." Tống Thước nói, "Ngủ đi."
Nhưng nhân lúc Tống Thước ngủ say, Ninh Giác liền lén lút xuống lầu, bất chấp giá lạnh nhặt chiếc áo khoác về.
Trong thùng rác có người vứt một bộ chăn đệm cũ, chiếc áo khoác lọt thỏm vào trong, không dính phải nước bẩn hôi thối, đúng là may mắn. Ninh Giác vừa phủi bụi, vừa nghĩ: Thật là, đây là áo khoác lông vũ đấy, đắt lắm.
Gấp ngược chiếc áo khoác lại, nhét vào sau gối tựa sofa, Ninh Giác lúc này mới đi ngủ.
Tuân theo đồng hồ sinh học của học sinh cấp 3, Ninh Giác hơn 6 giờ đã dậy, lê bước tìm nhà vệ sinh, nhớ ra mình không có đồ dùng cá nhân, thế là ngây người đứng trước gương. Tống Thước mở cửa ra liền thấy bộ dạng buồn ngủ đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc của Ninh Giác, vươn tay búng một cái vào trán cậu.
Ninh Giác đau đớn lùi lại hai bước, ôm đầu, run rẩy mở tay ra, quả nhiên trán đỏ ửng: "Sao anh đánh thật thế?"
"Ngăn kéo bên tay trái cậu có bàn chải, cốc đánh răng thừa."
Ninh Giác nhanh chóng quên béng, tìm ra, bắt đầu chậm rãi đánh răng. Xong xuôi mới nhớ ra nói: "Chào buổi sáng, anh ơi."
Tống Thước lau tay: "Không tốt."
"Đầu năm mới, đừng nói những lời xui xẻo như vậy, "tránh điềm gở" biết không?" Ninh Giác yêu cầu Tống Thước, "Mau "phì" ba tiếng đi, nói không chừng ông trời sẽ coi như không nghe thấy."
Tống Thước không nói gì liếc cậu một cái, sau đó ngẩng đầu lên trần nhà hét lớn: "Không tốt!"
Ninh Giác đứng xa hơn một chút, để tránh bị vạ lây cơn thịnh nộ của ông trời: "Mặc kệ anh."
Tống Thước cúi đầu mỉm cười.
Bữa sáng là đồ ăn đông lạnh mua sẵn, hương vị cũng tàm tạm, nhưng nóng hổi, rất an ủi tâm hồn Ninh Giác. Ninh Giác đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi Tống Thước: "Anh ơi, số tiền mà tối qua anh nhắc đến với Kha Chiêu, có phải là cậu ta tống tiền anh không?"
"Muốn biết?"
Ninh Giác gật đầu: "Anh đừng để cậu ta bắt nạt."
"Sao có thể, cậu nghĩ ai cũng ngốc như cậu à?"
Trông có vẻ không có ý định nói chi tiết, Ninh Giác đành phải tạm thời im miệng.
Sắp ăn xong, Ninh Giác nhận được tin nhắn từ Tiền Dương.
[Kiếm Nhiều Kiếm Nhiều]: Chúc mừng năm mới!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!