Sau 4 ngày bỏ nhà ra đi, Tống Thước trở lại trường.
Khuôn viên trường vốn đã dần lắng dịu lại như dầu sôi đổ vào nước lạnh, đột nhiên bùng nổ, ngay cả cửa lớp học giờ ra chơi cũng bị chặn đến không một kẽ hở, thỉnh thoảng có học sinh lớp bên cạnh đến vây xem, xem thử loài vật quý hiếm bỏ nhà ra đi trông như thế nào.
So với những lời thì thầm bàn tán và ánh mắt hóng chuyện của người ngoài cuộc, Tống Thước lại tỏ ra rất bình tĩnh, như thể chỉ vừa xin nghỉ về nhà một chuyến.
Lưu Hàng chen qua đám đông, đấm mạnh vào vai Tống Thước một cái: "Con mẹ nhà cậu! Gọi điện thoại không nghe, nhắn tin Wechat không trả lời, cậu chết ở xó nào thế!"
Tống Thước không đánh trả: "Bỏ nhà đi bụi. Chỉ mải sống những ngày tốt đẹp, quên mất liên lạc với cậu." Còn cười nữa.
Lưu Hàng suýt nữa thì tức chết: "Cậu có lương tâm không?"
Tống Thước lười biếng nói: "Không có lương tâm thì cậu cũng không gặp được tôi đâu."
Mãi cho đến khi chuông vào lớp vang lên, giờ tự học buổi sáng trôi qua được một nửa, cô Liễu mới gọi Tống Thước đến văn phòng.
Ninh Giác sợ lại xảy ra chuyện, vội vàng đi theo, ghé sát vào cửa nghe lén.
May mà văn phòng cách âm không tốt, có thể nghe được sơ qua một số nội dung.
Đứng đầu là chủ nhiệm, mấy thầy cô giáo đối với hành vi của Tống Thước tiến hành phê bình, nói thế nào đi nữa, cũng chỉ là những từ ngữ mức độ như "Lùi một bước mà nói", "Lùi vạn bước mà nói", "Dù thế nào đi nữa" lặp đi lặp lại, nói rằng bỏ nhà ra đi là không nên, phải tự suy xét lại, viết bản kiểm điểm.
Nhưng không hề nghe thấy giọng của Tống Thước.
Cuối cùng, chủ nhiệm tổng kết lại, lớn tiếng nói: "Tóm lại! Tối nay em phải về nhà, đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ! Cũng nghĩ cho bố mẹ em nữa, sắp thi đại học rồi, đừng có mà quậy phá nữa."
Tống Thước vậy mà lại nói "Được".
Đồng ý rồi?
Ninh Giác lại áp sát hơn một chút, đang định tiếp tục nghe lén thì cửa đột ngột bị kéo ra, Ninh Giác không chút phòng bị, đâm sầm vào lòng ông chủ nhiệm trung niên bụng bia hơn 50 tuổi.
Ninh Giác nhìn chủ nhiệm.
Tống Thước nhìn Ninh Giác.
Chủ nhiệm: "Thanh niên bây giờ thật nhiệt tình."
Ninh Giác đột ngột đứng thẳng người, mặt mày xấu hổ: "Em chào thầy ạ."
Tống Thước không nói gì mà túm lấy mũ áo hoodie của Ninh Giác, nói với thầy giáo "Chúng em về lớp tự học", sau đó xách theo Ninh Giác đang xấu hổ muốn độn thổ về lớp.
Ninh Giác vội vàng hỏi: "Anh tối nay về nhà ạ?"
Tống Thước không trả lời.
"Thật hay giả vậy?"
"……"
"Anh không về nhà thuê nữa ạ?"
Tống Thước dừng lại: "Hay là cậu lên đài phát thanh của trường kêu gọi một tiếng, để mọi người đều biết tôi thuê nhà xong rồi, đến nhà ngồi chơi cho vui."
Ninh Giác làm động tác kéo khóa miệng: "Nói chuyện đàng hoàng đi mà, đừng nổi nóng."
"Không nổi nóng." Đến lớp học, Tống Thước nhẹ nhàng đẩy vai cậu một cái, "Về học bài đi."
Nửa tiết tự học còn lại, Ninh Giác lơ đễnh, nhớ lại cảnh tượng ở nhà thuê hôm qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!