"Ninh Giác? Thằng đồng tính luyến ái ở lớp (4) ấy à?"
"Cậu ta viết thư tình cho cậu?"
"Đúng vậy."
"Trong đó viết gì… bọn này xem được không?"
"Có gì mà không xem được? Nhưng tôi phải tìm đã."
Đây là đoạn đối thoại mà Ninh Giác nghe lén được ở cửa sau vào giờ ra chơi lớn chiều hôm đó.
Từng chữ từng câu vô cùng chân thực, Ninh Giác quên mất mình lấy đâu ra dũng khí gọi Kha Chiêu ra ngoài, đợi đến khi phản ứng lại được, Kha Chiêu đã đứng trước mặt cậu.
Ninh Giác đấm Kha Chiêu một cú, nói "Cậu thật kinh tởm".
Dường như so với nắm đấm của Tống Thước, việc Ninh Giác sẽ đánh mình, càng khiến Kha Chiêu cảm thấy bất ngờ hơn. Cậu nghiêng mặt, như bị định thân thuật, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Ninh Giác.
Ninh Giác chìa tay về phía cậu ta: "Cậu trả lại thư tình cho tôi."
Kha Chiêu: "Tôi vứt rồi."
Lồng ngực Ninh Giác phập phồng, muốn hỏi "Tại sao", nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết. Thật sự đánh nhau lại sợ bị kỷ luật, thế là chỉ trừng mắt nhìn Kha Chiêu vài giây, sau đó tự mình quay đầu trở lại lớp học.
Được thôi được thôi.
Ninh Giác dùng cả buổi chiều để tự an ủi mình, những chuyện liên quan đến tình yêu đều trắc trở.
Không có gì đáng để đau lòng.
Nhưng buổi tối lúc đốt thư, Ninh Giác vẫn khóc, điều này dẫn đến lúc về phòng đi ngủ hô hấp không thông suốt, mãi đến nửa đêm mới ngủ được.
Ngày hôm sau, Ninh Giác bị một tràng âm thanh thông báo tin nhắn đánh thức. Mở điện thoại, là một chuỗi hình bánh kem Tiền Dương gửi đến, tin nhắn cuối cùng viết "Chúc mừng sinh nhật mười bảy tuổi!! Mời tôi ăn cơm đi".
Ninh Giác muộn màng nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình, trả lời: Cảm ơn! Đợi nghỉ hè tôi đến tìm cậu, nhất định mời cậu ăn cơm!
Dù sao thì cậu bây giờ cũng gia tài bạc triệu, không thể keo kiệt được.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Ninh Giác đi rửa mặt, cậu nhìn thấy trong gương mí mắt sưng húp và mái tóc rối bù của mình. Cậu vốc hai vốc nước lạnh rửa mặt, lúc xuống lầu, nhìn thấy Tống Thước đang ở phòng ăn ăn bánh sandwich.
Ninh Giác chào anh, giọng điệu ủ rũ: "Anh ơi, chào buổi sáng."
Tống Thước ngước mắt, rõ ràng khựng lại một chút: "…Chào."
Ninh Giác ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía: "Ba mẹ đi làm rồi ạ?"
"Họ đi công tác Thượng Hải, phải 1 tuần mới về."
Ninh Giác ngơ ngác "Ồ" một tiếng, dường như có hơi thất vọng, nhưng không nói gì cả, ngồi xuống yên lặng ăn cơm.
Trong lúc đó, Ninh Giác mấy lần liếc mắt thấy Tống Thước lén nhìn mình, nhưng vừa ngẩng đầu lên, Tống Thước lại như không có chuyện gì xảy ra, thu lại ánh mắt, chuyên tâm cúi đầu ăn cơm.
Ăn sáng xong, Ninh Giác trở về phòng, vừa lấy cặp sách ra, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Là dì Từ, bà cầm hai túi chườm đá: "Tiểu Giác, có phải mắt cháu bị sưng không? Túi chườm đá có thể làm tan sưng, cháu cầm lấy mà dùng."
Ninh Giác không ngờ dì lại quan sát tỉ mỉ như vậy, liên tục nói: "Cảm ơn dì, cảm ơn dì!"
Dì Từ cẩn thận hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!