Gần đây mới mở một tiệm bánh ngọt, có món bánh bao dứa nướng tại chỗ.
Buổi sáng, Tống Thước cố ý đi sớm, mua một đống đồ ngọt, đến nhà Lâm Sính.
Hôm nay là cuối tuần, Lâm Sính không phải lên lớp.
Hai người vẫn như cũ ngồi trên sofa xem lại các trận đấu thể thao trực tiếp, chỉ trỏ bình luận về phong độ của đông đảo các vận động viên——Lâm Sính là người từng ra sân thi đấu, còn có thể thông cảm được. Nhưng Tống Thước là kẻ ngoại đạo nửa mùa, hoàn toàn là kiểu phê phán một cách vô lý.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tống Thước mới về nhà.
"Mấy cái này con mang về đi." Trước khi đi, Lâm Sính gói lại những chiếc bánh bao dứa còn thừa. Tống Thước nói: "Con không ăn đồ ngọt."
"Cho em trai con ăn chứ."
Tống Thước miễn cưỡng xách theo: "Được thôi."
Sau khi trở về Lam Loan Lý, Tống Thước vừa thay giày xong, liền phát hiện dì Từ đang ra hiệu bằng mắt với mình. Mắt không ngừng liếc về phía phòng trên tầng hai, dường như đang ám chỉ điều gì đó.
Tống Thước ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"
Giọng dì Từ rất nhỏ: "Thằng bé giận rồi! Không biết tại sao nữa."
Tống Thước gật đầu, tỏ ý mình đã biết, lên lầu gõ cửa phòng Ninh Giác bên phải.
Trong phòng truyền đến giọng Ninh Giác, nghe có vẻ hờn dỗi: "Ai?"
Tống Thước: "Mở cửa."
Một lúc lâu sau, Ninh Giác mới lê bước, mở cửa. Lúc Tống Thước đối diện với mắt cậu thì sững người. Ninh Giác mới 16 tuổi, vẫn chưa học được cách che giấu cảm xúc, vì vậy sự đề phòng, không vui hiện rõ mồn một, như một chú chó nhỏ bị cướp mất đồ ăn, ấm ức bất bình, mắt tròn xoe giận dữ.
"Ánh mắt gì vậy?"
Tống Thước không chút khách khí vươn tay, ấn vào mắt Ninh Giác, không kiểm soát được lực tay, khiến Ninh Giác loạng choạng lùi lại hai bước, còn chưa kịp hỏi "Có ăn bánh bao dứa không", Ninh Giác đã gạt tay Tống Thước ra, nhỏ giọng gầm gừ: "Đừng động vào tôi!"
Tống Thước cảm thấy buồn cười: "Ồ, biết nổi nóng rồi?"
Ninh Giác "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Sau khi trở về phòng ngủ, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat của lớp, Tống Thước miễn cưỡng đoán ra được nguyên nhân tâm trạng của Ninh Giác.
Kết quả thi tháng gần đây nhất đã có, Ninh Giác xếp hạng thứ 13 từ dưới lên, còn tụt 2 hạng so với lần trước, chắc là vì chuyện này.
Đáng thương.
Mãi cho đến bữa tối, Ninh Giác vẫn không nói một lời.
Tuy nhiên Ninh Giác ngày thường vốn cũng không giỏi ăn nói, nói không nhiều, Tống Nhã Lan và Ninh Tề đều không phát hiện ra điều gì khác thường.
Sau bữa cơm, Tống Thước miễn cưỡng nổi lòng tốt, tìm quyển vở ghi chép học tập của mình, chuẩn bị cho Ninh Giác mượn.
Xét thấy lần trước Ninh Giác mở cửa chậm chạp, lần này Tống Thước đẩy thẳng cửa vào phòng Ninh Giác, bỏ qua những thủ tục rườm rà.
Trong phòng không có ai, Tống Thước đang định đặt quyển vở xuống rồi đi, thì đột nhiên liếc thấy một mảnh giấy bị xé rách trên bàn.
Vừa cầm lên, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân vội vã.
"Anh đừng động vào đồ của tôi!"
Ninh Giác đưa tay ra giật, Tống Thước theo phản xạ né tránh, thế là mảnh giấy vốn đã không còn nguyên vẹn đó, đột nhiên bị xé làm đôi. Nửa mảnh còn lại trong tay Tống Thước, viết chữ "không thích".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!