"Thành phố này từ tối nay đến sáng mai sẽ có tuyết vừa đến tuyết lớn, cần đặc biệt đề phòng đường đóng băng——"
Đài radio trên xe đang phát bản tin thời tiết, nhưng cùng lúc đó Ninh Tề cũng đang nói chuyện, Ninh Giác như đang sàng đậu, cố gắng lắng nghe dự báo thời tiết từ những khoảng trống trong lời nói của ba.
Ninh Tề: "Đợi đến nhà họ, gặp dì Tống của con, nhớ ngọt miệng một chút, có thể gọi thẳng là mẹ."
Ninh Giác: "Dạ." Cậu không mấy tình nguyện dựa vào cửa sổ xe.
Ninh Tề giọng ôn hòa: "Lúc ăn cơm cũng nhớ ăn chậm một chút."
Chuyện này liên quan mật thiết đến lợi ích của cái bụng Ninh Giác, cậu lập tức ngồi thẳng dậy, não bắt đầu suy nghĩ vận hành: "Vậy con tranh thủ lúc dì không chú ý ăn nhiều một chút, có được không?"
Ninh Tề tàn nhẫn bác bỏ: "Không được——Còn nữa, là gọi mẹ."
Trong nháy mắt, Ninh Giác xìu xuống, "Dạ" một tiếng, rồi tắt luôn não, không muốn nghĩ đến chuyện đau khổ như vậy nữa. Sáng nay cậu đã ăn hai cái bánh bao nhân thịt, sợ căng bụng, nên không ăn quả trứng luộc nước trà bên cạnh.
Buổi trưa, Ninh Tề làm xong việc, dẫn cậu đi mua quần áo, người đẹp vì lụa, mua hai bộ quần áo đắt tiền, sửa soạn cho Ninh Giác ra dáng con người. Ninh Tề thực sự quá bận, Ninh Giác cũng không tiện nhắc đến việc mình chưa ăn cơm, đành phải nhịn đói.
May mà xưa này cậu vốn rất giỏi chuyện này, đến hiện tại vẫn giữ được trạng thái tỉnh táo.
Ninh Tề lại nhớ ra điều gì đó, nhân lúc chờ đèn đỏ bèn bổ sung một câu: "Nhà họ còn có một đứa con trai, lớn hơn con một tuổi, con phải gọi là anh, cố gắng hòa thuận với nó, biết chưa? Tiểu Giác."
Ninh Giác gật đầu, lơ đãng nghĩ, sớm biết thế đã ăn quả trứng luộc nước trà buổi sáng rồi.
Lái xe từ ngoại ô vào khu Lam Loan Lý ở trung tâm thành phố, mất tổng cộng 1 tiếng 20 phút, Ninh Giác đã ngủ 3 giấc. Mở cửa xe, gió lạnh như dao cắt xoáy vào cổ, Ninh Giác bỗng nhiên tỉnh táo hẳn, vội vàng quay lại xe quấn khăn quàng cổ, lúc này mới xuống xe, kinh ngạc thán phục nhìn những căn biệt thự san sát.
Không hổ là nơi tập trung của giới nhà giàu thành phố này!
Cậu cũng sắp có những ngày tháng tốt đẹp rồi!
Ninh Giác buông vali hành lý, vội vàng không kịp nghỉ lấy điện thoại di động ra——đây là chiếc điện thoại Ninh Tề mới mua cho cậu 2 ngày trước. Tuy là hàng cũ, nhưng tính năng vẫn tốt, vô cùng vừa tay.
Cậu chụp liên tiếp 20 tấm ảnh ngoại cảnh biệt thự, gửi cho người bạn thân nhất của mình, Tiền Dương.
[Ăn Nhiều Ăn Nhiều]: [Hình ảnh x20] Cậu xem, nhà tôi!
[Kiếm Nhiều Kiếm Nhiều]: Hề hề, ai tin? Cậu coi tôi là học sinh cấp hai ngốc nghếch à?
Quả thực, Tiền Dương năm ngoái đã vẻ vang lên cấp 3, leo l*n đ*nh của chuỗi thức ăn bên ngoài giáo dục phổ cập, hiện tại trên đầu chỉ còn học sinh cuối cấp 3 và sinh viên đại học, vô cùng đáng chúc mừng.
[Ăn Nhiều Ăn Nhiều]: Tin hay không tùy cậu, cậu sẽ hối hận vì đã cười nhạo tôi.
[Kiếm Nhiều Kiếm Nhiều]: Um um [gif đánh rắm]
Ninh Tề phía trước thấy Ninh Giác lượn lờ xung quanh, thở dài một hơi, lên tiếng thúc giục: "Tiểu Giác, nhanh lên."
Ninh Giác mặc chiếc quần giữ ấm mùa thu nhiều lớp, chạy như bay một cách khó khăn.
Tống Nhã Lan——tức người vợ hiện tại của Ninh Tề, dì Tống, ở căn số 36 khu Lam Loan Lý.
Trong làn tuyết rơi lất phất, Ninh Tề gõ cửa 2 tiếng, bên trong truyền đến tiếng bước chân chạy nhỏ, sau đó cửa mở ra. Ánh sáng bên trong quá chói, Ninh Giác nhất thời bị lóa mắt không nhìn rõ người bên trong, chỉ cảm thấy người đó đứng ngược sáng, vô cùng rạng rỡ, thế là gọi: "Mẹ!"
Người giúp việc che miệng cười một tiếng. Ninh Tề dường dường như lại thở dài một hơi, kéo Ninh Giác ra sau.
Người giúp việc: "Mời Ninh tiên sinh vào, quần áo và vali cứ đưa cho tôi là được. Ngoài trời đang có tuyết, xe chắc khó đi lắm phải không?"
"Đường vẫn chưa đóng băng, vẫn còn dễ đi." Ninh Tề thái độ ôn hòa, cởi áo khoác gió đưa cho người giúp việc, Ninh Giác bên cạnh cũng bắt chước y hệt cởi áo khoác, Ninh Tề hỏi tiếp, "Dì Từ, Nhã Lan có nhà không?"
"Chị Tống đang ở trong bếp." Dì Từ ý tứ nói, "Thấy ngài đến, cô ấy nhất quyết phải tự mình xuống bếp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!