Chương 86: (Vô Đề)

Chiếc xe đõ xịch ngay trước cổng nhà Quỳnh Thư, một ngôi nhà nhỏ nhắn, xinh xắn được sơn màu trắng, bên ngoài có giàn hoa dây leo màu xanh mực mà Trang cũng không rõ hoa gì.

Không khí có vẻ im ắng, có lẽ Thư không về đây thì phải, rụt rè Trang tiến lại đưa bàn tay lên bấm vào chiếc chuông nhỏ, tiếng reng reng khô khốc vang lên,2p sau có người giúp việc già ra mở cổng.

-Bà cho con hỏi, Quỳnh Thư có nhà không ạ?

-Cô là

-Dạ con là bạn của cô ấy!

Bà giúp việc nhìn Trang và Văn rồi dè dặt hỏi thêm:

-Cô có phải tên là Trang không?

-Vâng, là cháu , sao bà lại biết tên cháu

Bà giúp việc chậm rãi đáp:

-Lúc sáng cô Thư có về đây nhưng nhìn mặt tiều tụy và hốc hác lắm. Tôi và bà chủ hỏi mãi mà nó hông chịu nói gì cả chỉ khóc. rồi cô ấy với bà chủ thu dọn đồ đạc đi Phan Thiết rồi, trước khi đi cô ấy dặn tôi nếu có cô gái nào tên Trang có đến tìm thì đưa bức thư này cho cô ấy.

Chào cô.

-Vâng , con chào bà

Cầm lá Thư trên tay, Trang run run mở ra những dòng chữ tròn trịa hiện ra trước mặt cô.

"Gởi anh Văn và chị Trang"

Tôi đi đây, hai người đừng bỏ công tìm tôi làm gì, tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi phải tạm thời lánh ra Phan Thiết một thời gian để suy ngẫm về những chuyện đã qua.

Toi không có can đảm đối mặt với hai người, mong hai người hãy hiểu cho tôi. tôi cũng không có oán trách gì chị đâu chị Trang ạ, kết cục này là do tôi chọn tôi phải gánh chịu lấy tất cả.

Chị hãy đến với anh Văn đi, đừng vì tôi mà e ngại bởi tôi đã tha thứ cho chị từ lâu rồi, một thời gian nữa sau khi bình tâm lại tôi sẽ quay về TP.

Hi vọng sớm nhận được thiếp cưới của hai người"

Quỳnh Thư.

Gấp lá thư lại Trang cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng, thế cũng tốt đi xa cái TP này cũng là một giải pháp an toàn nhất trong lúc này.

Nhưng quan trọng hơn nữa là chính Thư đã nói tha thứ cho Trang, Thư là một cô gái lương thiện mong sao cô ấy sớm vựa dậy và trở lại với chính mình.

Mặt dù đã trút bỏ phần nào gánh nặng nhưng trên suốt đoạn đường về nhà Vân Trang vẫn không nói với Tùng Văn lời nào, cô vẫn còn cay cú anh chuyện lúc nãy sao mà anhcó thể vô tình như vậy chứ?. Văn cũng khó chịu thấy Trang cứ im lặng vơi mình hoài, anh cáu:

-Em vẫn nghĩ chưa thông sao?

-Kệ em. Trang đáp lại cộc lốc khiến Văn tức điên lên

-Đừng có nói cái giọng đó với anh.

-Giọng đó là giọng nào? Người thì có một giọng chứ mấy giọng.

Văn bất ngờ rồ ga thật mạng , chiếc ô tô đen bóng lao vun vút khiến moị người trên đường cũng phát hoảng. Trang nhớ lại cái cảnh lần trước anh cũng giận dữ phóng xe đi làm cô ói hết ra cả quần áo của anh.

Lần nào cũng vậy hễ giận gì cô là anh lại phóng xe với tốc độ kinh khủng thế này, vì đây không phải lần đầu nên Trang không còn cảm giác sợ hãi nữa, cô thản nhiên đưa tay bật nhạc lên thưởng thức.

Hành động của cô khiến Văn càng điên lên, anh cho xe tấp ngay vào lề tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên một âm thanh đáng sợ.

Đưa đôi mắt rực lửa lên nhìn Trang anh quát:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!