Kế hoạch đi Vinpearland bị thay đổi trong phút chót, sáng nay Văn phải đi gặp một đối tác lớn của công ty từ sài Gòn bay ra để giải quyết một số vấn đề mà hai bên còn bất cập trong quá trình hợp tác.
Gọi điện cho Trang dời lại Văn cũng cảm thấy không vui đáng lẽ ngày hôm nay Văn và Trang đã được vui vẻ đi chơi nhưng tất cả cũng vì công việc , liên quan đến cả công ty , cả 1000 nhân viên chứ chẳng chơi, Trang cũng thông cảm cho Văn nên cũng vui vẻ không trách cứ gì Văn.
Còn lại có một mình Trang cũng chẳng buồn đi nữa , đi có một mình thấy lẻ loi quá, nên cô đành ở nhà ngồi chờ Văn xong việc sẽ đến đưa mình đi chỗ khác chơi vậy, dù gì thì anh cũng rành TP này hơn Trang mà
10h sáng vẫn không thấy bóng Văn đâu, cũng không có một cú điện thoại Trang ngồi chờ mà thấy sốt ruột quá trời, Trang đang lo lắng cho văn sợ anh xảy ra chuyện gì , thấy Trang cứ đi qua đi lại đứng ngồi không yên bà ngoại tò mò hỏi
-Sáng nay con không đi chơi à? hay con đang đợi ai,?
-Vâng , con đợi bạn đến đi cùng cho vui bà ạ
-Ủa con có bạn ở đây à?, sao bà không biết vậy
-À, anh ấy ở TP HCM ra
Nhìn đứa cháu yêu qíu của mình bà biết chắc là cái anh chàng nó đợi chắc phải quan trọng với nó lắm, nhìn nó lo lắng thế này mà lại, nếu quả thật như vậy thì bà cũng mừng cho nó, tội nghiệp con bé từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của ba mẹ, ba nó thì cứ mãi lo kiếm tiền không quan tâm tới gia đình đến khi nhận ra thì đã không còn kịp, trong một lần vội vã về nhà sau chuyến công tác để đưa mẹ con nó đi chơi , đã xảy ra tai nạn thảm khốc khiến ba nó mất mạng bỏ lại mấy mẹ con,`lớn lên một chút nữa thì chỉ lo có công việc , bà ngoại lại lắc đầu cố gắng tập trung vào mấy mũi đan nhưng đôi mắt thì lâu lâu vẫn liếc nhìn Trang
Đúng 11h Văn bước ra khỏi phòng những tưởng chỉ gặp và thương lượng một chút vấn đề , ai ngờ có quá nhiều sự việc bất đồng nên anh và đối tác phải thương lượng đến trưa, bước đầu cũng đã giải quyết ổn thỏa hai bên vẫn tiếp tục quan hệ hợp tác, thở ra mấy cái liền Văn lật đật gọi cho Trang, vì anh biết cô đã chờ anh lâu rồi
-Alo
-Anh nè, em còn ở đó không, anh qua đón em đi ăn cơm trưa nha
-Anh xong việc rồi hà, vậy mà em tưởng anh có chuyện gì chứ
-sao, em lo lắng cho anh à?
-Thôi đi, mà anh cư nghỉ ngơi đi, em ở nhà ăn cơm cũng được mà, đi ra ngoài tốn kém lắm, à hay là anh đến nhà ngoại em ăn cơm luôn cho vui
-Được thế thì tốt quá, anh tới liền đây
Văn vui ra mặt vì đây là lần đầu tiên Trang chủ động mời anh ăn cơm mà lại là đến nhà nữa chú, mở cửa xe huýt sáo vang bài hát quen thuộc Văn cho xe theo hướng nhà bà ngoại Trang
Nói chuyện với Văn xong Trang quay qua xin phép bà ngoại cho Văn đến nhà mình, bà gật dầu đồng ý không quên kêu ** Mỹ chuẩn bị thêm mấy món để đãi khách.15 p sau Văn đến , mọi công việc chuẩn bị cho bữa ăn đã hoàn tất, Trang đích thân xuống bếp phụ ** Mỹ, trang trí mấy món ăn cho đẹp mắt rồi bày lên bàn, xong đâu đấy Trang lên nhà lúc này Văn đang ngồi nói chuyện với bà, hai người có vẻ rất hợp nhau nói chuyện rất vui vẻ, Văn lịch sự đem đến một hộp bánh làm quà khiến bà rất thích, Trang mời cả hai xuống dùng cơm khi Văn đi ngang qua Trang hỏi nhỏ
-Hai người nói gì mà vui vẻ thế
-À, bà kể chuyện hồi bé của em đấy mà
-Gì cơ, vậy anh đã nghe cái gì rồi
-Không nói, để mai mốt về TP anh đến IC rao , Văn cười ngặt nghẽo
-Anh…….., Trang tức cành hông lên
Tiếng bà ngoại lại vang lên
-Hai đứa không mau xuống ăn cơm còn làm gì trên đó
-Dạ, cả hai đồng thanh
Suốt bữa cơm không khí diễn ra rất ấm cúng và thân mật, không còn ngượng ngịu và khó chịu như bữa cơm ở nhà Trang hôm trước, Văn không ngừng châm chọc Trang , cứ món nào Trang nấu là y như rằng văn chê lên chê xuống còn Trang thì ngượng chín mặt, xấu hổ cô đá mạnh vào chân văn khiến anh la oai oái, Bà ngoại và ** Mỹ thì chỉ biết cười chịu thua hai đứa trẻ. kết thúc bữa cơm, Trang và Văn đi dạo quanh khu vườn của bà, không gian tuy nhỏ nhưng thật mát dịu và trong lành, những cây cau cao thẳng tắp với những tàu lá đung đưa nhẹ trong gió, từng khóm cúc vàng rực đang vươn mình đón lấy những tia nắng mặt trời chói chang của buổi trưa mùa thu miền trung, ở đây là thế quanh năm chỉ có hai mùa mưa và khô, mùa khô thì cây rụng hết lá nắng chói gắt đến sạm da, còn mùa mưa thì tầm tã, gây lụt lội và mất mùa, cũng may là ở đây gần biển nên còn có gió thổi vào chứ nếu không thì chắc không chịu nổi, Văn và Trang vẫn chầm chậm đi bên nhau cả hai không nói với ai câu gì chỉ biết ngắm cảnh và suy nghĩ, được một lúc Trang chỉ Văn dừng lại hai người đến ngồi nghỉ dưới gốc cây ngọc lan, mùi thoang thoảng nhẹ nhẹ khiến khung cảnh càng thêm bình yên và mát dịu, Văn lên tiếng trước
-Vườn nhà bà em nhiều cây nhỉ
-Vâng, tự tay bà em đã trồng đấy, bà yêu khu vườn và ngôi nhà này lắm, mấy lần mẹ em bảo bà vào TP sống mà bà không chịu đi
-Nếu là anh thì nah cũng quyết định như bà thôi, ở đây mang lại cảm giác thanh thản không ồn ào bon chen như ở Sài Gòn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!