Dạo này Khánh hay đến "Vân Trang " hơn, không phải là để gặp Trang và xem công việc của cô nữa, mà là để gặp Vy, anh đã bắt đầu có tình cảm với Vy và muốn tiến xa hơn với cô chứ không phải là tình anh em đơn thuần, Vy cũng vậy cô cũng có cảm tình với Khánh, một chàng trai hào hoa, lịch sự lại ân cần một mẫu người mơ ước của biết bao cô gái, Như thường lệ sau khi tan sở, Khánh lại đến Vân Trang, vừa vào đến nơi , anh đã cất giọng
-Hôn nay buôn bán thế nào?
-Được anh ạ, chị Trang chưa tới đâu
-Anh không tới tìm Trang, Khánh tinh nghịch
Má Vy lại càng ửng hồng lên, mặc dù đã biết Khánh đếm tìm mình nhưng cô vẫn muốn chối
-Chứ ngoài chị Trang ra anh còn muốn tìm ai nữa chứ
-Thì là em đó, Văn kề sát mặt Vy, tối nay dành cho anh chút thời gian được không
Vy e thẹn gật đầu, hai người trò chuyện vui vẻ, Khánh giúp Vy làm lễ tân luôn, miệng anh rất dẻo nên rất được các cặp vợ chồng tin tưởng, ý định kêu cô em gái dẹp tiệm cũng tiêu tan đâu hết, làm sao mà dẹp được khi nơi đây chính là nơi anh và Vy có biết bao niềm vui tuy nhỏ nhưng lại hạnh phúc vô bờ
Hôm nay trang xin phép về sớm vì từ chiều đã nhận được cuộc hẹn với hội bạn phổ thông của cô, cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất có thể, cô dọn dẹp bàn làm việc ra về, đang lui cui làm thì cô bắt gặp ánh mắt của Nguyên một ánh mắt lạnh lùng và đen tối đến đáng sợ, từ hôm bị Trang thẳng thừng từ chối ở trước công ty, cô luôn tránh mặt anh và Nguyên cũng vậy , anh coi cô như kẻ thù, luôn tìm cách hằn học, làm bẽ mặt cô trước bao nhân viên của công ty, cô cũng chẳng thèm chấp vì mình có năng lực nên Nguyên sẽ không làm gì được cô cả, trừ phi anh ta chơi trò ném đá dấu tay, tắt máy tính, cô ra về mà trong lòng cứ lo lắng không yên, đi được một đoạn cô mới sực nhớ ra mình đã để quên một số giấy tờ quan trọng trong văn phòng, ánh mắt sắc bén của Nguyên lại hiện lên trong đầu Trang, cô cho xe quay phắt lại rồ ga đến IC, lật đật chạy như bay lên phòng làm việc, quả đúng như cô dự đoán, Nguyên đang lục lọi trên bàn làm việc của cô, máy tính đã bị cô cài mật khẩu nên anh không thể mở được, Trang đứng lặng nhìn anh , Nguyên mà cô quen biết quả thật đã khác rồi, không con là người lịch sự tình cảm như trước nữa thay vào đó là một bộ mặt hiểm ác thật đáng sợ, lấy một sấp mẫu thiết kế cầm sẵn trên tay cô từ từ tiến vào
-Anh tìm nhầm chỗ rồi, thứ anh cần đang ở trong tay tôi nè
Nguyên giật này mình rớt cả xấp giấy bay ngổn ngang, anh cứng họng vì tan chứng rành rành không thể chối cãi
-sao, trúng tim đen đúng không?
Anh cho tôi biết lý do
Nguyên im lặng, rồi bỗng chợt anh quỳ xuống xin cô:
- anh biết anh đã sai, nhưng cũng vì quá yêu em anh không thể nhìn được cảnh thằng đó cướp mất em trong tay anh nên anh mới nghĩ ra hạ sách này
-Vì thế mà anh ra tay hại tôi đúng không, rồi trong lúc tôi đau buồn thừa cơ hội tiến đến hả, anh đã suy nghĩ quá nông cạn rồi, tôi sẽ không bao giờ thích những thằng hèn như anh đâu, trước đây không và bây giờ càng không, còn bây giờ anh theo tôi lên phòng chị Nga
-Đừng, anh xin em, như thế làm sao anh còn mặt mũi nào đứng trước mọi người nữa
-Thế lúc anh làm việc này anh có nghĩ đến cảnh mình bị phát hiện không? anh có nghĩ tới tôi không ? có nghĩ tới sự tổn thất của công ty không?
Không nói nhiều , anh theo tôi lên phòng giám đốc đi
-Trang , anh xin em tha cho anh lần này đi , anh hứa lần sau
-anh nghĩ anh còn có lần sau sao, thôi được rồi, tính ra anh cũng chưa làm được tôi , nể tình anh trước đây tôi sẽ cho anh một con đường sống, ngay ngày mai viết đơn thôi việc đi
Nguyên gật đầu đồng ý, anh không ngờ vì một phút nông nỗi mà đưa sự nghiệp lên bờ vực thẳm như thế này, lủi thủi ra về anh biết , thế là hết , công việc tình yêu chính anh đã phá tan nó, đưa nó ra xa cuộc đời mình
Trên đường về nhà Trang không thể nào tập trung lái xe được hình ảnh Nguyên lục lọi tìm kiếm mẫu thiết kế trên bàn cô cứ hiện lên trong đầu Trang, tại sao con người lại thay đổi nhanh như vậy, mới 2 tháng trước Nguyên còn dịu dàng tốt bụng là con người mà Trang nể phục không dám làm tổn thương anh , vậy mà, đúng là môi trường làm thay đổi tính cách của con người, mãi mê suy nghĩ Trang đã đâm sầm vào một chiếc xe đang chạy ngược chiều
-không biết lái xe thì đừng có lái
Trang cuống quýt xin lỗi, ông ta nhìn Trang một cách khó chịu rồi rồ ga đi thẳng, cố gắng tập trung cao độ Trang lái xe về nhà,
Tiếng cười nói giòn giã trong căn nhà nhỏ đã báo hiệu cho Trang biết hôm nay nhà có khách, khóa cổng cẩn thận Trang bước vào nhà, phòng khách rộn rã bởi tiếng cười đùa vui vẻ, uể oải Trang tiến lại hỏi bà Lan
-Hôm nay nhà có khách hả mẹ?
-Thì là mẹ mời Văn với Vy tới nhà mình ăn cơm tối đó mà
Lúc này Trang mới chú ý tối hai vị khách không mời, Vy thì không nói rồi còn Văn anh ta đến đây làm gì, bực mình Trang gắt
-Anh tới đây làm gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!