Chương 11: (Vô Đề)

Tỉnh lại thấy xung quanh một màu trắng toát Trang biết mình đang nằm trong bệnh , cánh tay cô ê buốt vì được truyền nước quá lâu, cố đẩy chiếc chăn ra và ngồi dậy, thấy cả thân người mỏi nhừ, chợt Trang cảm thấy có vòng tay ai đang đỡ mình, một giọng nói quen thuộc vang lên

-Cô là con ngốc hay sao vậy hả, sức khỏe mình mà không quan tâm, cô có biết là cô bị suy nhược cơ thể trầm trọng lắm không?

Cái giọng của anh ta nghe sao mà thấy ghét quá chừng, mình bị suy nhược cơ thể thì liên quan gì đến anh ta mà dám lên giọng với mình, mà sao đi đâu cũng gặp hắn vậy nhỉ, ngay cả trong bệnh viện mà hắn cũng không tha nữa

-Anh làm gì ở đây?

-Tôi đến "vọng nguyệt" gặp bạn, không ngờ thấy cô ngất xỉu ở đó nên đưa cô vào đây, sao định trả ơn tôi cái gì, đừng quên là tôi vừa mới cứu mạng cô

-Cứu mạng ư, anh dùng từ nghe sao mà to lớn dữ vậy, nếu lúc đó không có anh thì cũng có người khác tốt bụng đưa tôi vào đây thôi, mà chắc họ không đòi trả ơn như anh đâu

-Thì cứ cho là vậy đi, theo tôi nghĩ thì công việc của cô đâu đến nỗi vất vả gì sao lại để bệnh nặng thế

-Anh không hiểu gì thì đừng có nói, dù sao thì lần này tôi cũng nợ anh, nhất định tôi sẽ trả còn bây giờ anh làm ơn ra ngoài đi.

Chưa kịp nói dứt câu thì Thục Uyên với chồng sắp cưới của cô hớt hải chạy vào

-Trời đất, cái con quỷ này, mày làm gì mà để ra nông nỗi này, tao đã nói với mày bao nhiêu lần là phải chú ý đến sức khỏe mà mày có chiệu nghe đâu, đó giờ trắng mắt ra chưa

-Trang nhăn mặt:

Mày làm gì mà la toáng lên thế, tao đã chết đâu là lo

-Cái gì, ày nói lại đó, thiệt là tức chết với mày luôn

Uyên hơi ngạc nhiên khi thấy Tùng Văn cũng xuất hiện ở đây, tính tò mò nổi lên cô hỏi:

-Ủa anh Văn làm gì ở đây? hai người quen nhau à

-Văn mỉm cười, ừ, cứ cho là như vậy đi

Vỗ tay cái bốp Uyên tiếp tục

-Thế thì hay quá còn gì, khỏi mất công mình giới thiệu anh ha, hai vợ chồng nó cười tinh nghịch

Trang vẫn đang còn ngơ ngác, nhưng dần dần cô hiểu ra mọi chuyện cô lắp bắp

-Đừng nói với tao hắn ta là

-Thì còn ai vào đây, sao anh Tùng Văn thấy bạn em thế nào, Uyên hỏi Văn

-Chẳng giống như lời em quảng cáo gì cả, vô vị

Nghe anh ta nhận xét về mình như thế , Trang nổi điên:

-Này anh, anh có quyền gì mà nhận xét tôi, không ngờ anh lại là người đó, nếu biết trước tôi đã không mất công đến đó để rồi bị như vầy

-Cô...

Hai người thôi đi cho tôi nhờ, Quân chồng của Trang lên tiếng can ngăn

-Anh ta, cô ta....

Trang vớ lấy cái gối ném vào người hắn, anh đi ra ngoài ngay cho tôi, cả hai người nữa , đi ra đi

-Uyên trợn mắt, trời đất cái con này, mày đủi cả tao à?

Vừa lúc đó cô y tá trực phòng mang thuốc vào cho Trang thấy tình cảnh đang diễn ra cô ta liền la lên

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!