Hề Gia đã lâu rồi không cưỡi ngựa, buổi sáng phải tập luyện mấy hiệp mới có thể tìm lại cảm giác.
Cô cũng không quên hoàn toàn những ký ức về ngựa.
Mạc Dư Thâm cho cô hai con ngựa Ả Rập, vừa rồi cô có tập cưỡi, cảm giác không tệ.
Đã đến giờ cơm trưa, Hề Gia đi tìm Võ Dương.
Lúc này, Võ Dương như đang ở trong dầu sôi lửa bỏng.
Mười phút trước, anh vừa tiếp một vị khách không mời mà đến.
Khương Thấm vì thất tình nên trạng thái không tốt, người đại diện cho cô nghỉ ngơi vài ngày, sắp tới cũng không sắp xếp hoạt động nào.
Tối hôm qua uống nhiều rượu, sáng nay 9 giờ dậy, ở trong nhà nhàm chán nên cô lái xe đến sân tập cưỡi ngựa.
Cô cũng muốn thuận tiện đến nhìn ngựa của cô, kết quả là Võ Dương kêu cô đợi đến lần sau đi, hai con ngựa này đều đem cho Hề Gia rồi.
Khương Thấm vẫn còn một bụng tức giận với Mạc Dư Thâm, thế là lập tức nổi cơn.
Khương Thấm vừa trải qua thất tình, vẫn chưa hết bực, "Mấy người dựa vào cái gì mà đem ngựa của tôi cho cô ta, mấy người đã hỏi ý kiến của tôi chưa?!"
Võ Dương chớp mắt, im lặng uống cà phê.
Con ngựa này cũng không được tính là của Khương Thấm, Mạc Dư Thâm đã đồng ý với Khương Thấm rằng chờ ngựa đến, nếu cô rãnh rỗi thì có thể đến lấy một con.
Không biết Mạc Dư Thâm nghĩ như thế nào, đều đem tặng Hề Gia.
Khương Thấm vốn cũng không quá mặn mà với việc cưỡi ngựa, chỉ là đang rãnh rỗi nên muốn nuôi một con. Nếu hôm nay đổi lại là người khác lấy thì cũng không quan trọng, nhưng hết lần này đến lần khác đều là Hề Gia.
Từ trước đến nay, Khương Thấm và Hề Gia luôn như nước với lửa.
Nguyên nhân âu cũng là do khi Mạc Dư Thâm và Hề Gia lĩnh chứng, Khương Thấm cho rằng Hề Gia không phù hợp với Mạc Dư Thâm.
Khi cô nói chuyện này với bạn của mình, đúng lúc Hề Gia nghe được.
Hai người đều không phải người hiền lành, liền trực tiếp cáu xé nhau. Kết quả, biến thành oan gia.
"Cốc cốc.
"Tiếng gõ cửa vang lên. Võ Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, như nhìn thấy cứu tinh, vừa định mở miệng nói"Mời vào" thì ngoài cửa vang lên "Dương Dương.
"Là âm thanh của Hề Gia. Da đầu của Võ Dương tê dại. Nhìn xem hôm nay là ngày tốt lành gì mà hai vị bà cô này đều tìm đến anh. Nếu Khương Thấm là lựu đạn thì vị ngoài kia chính là bom nổ chậm. Hiện tại anh chỉ muốn gọi cấp cứu. Khương Thấm đánh mắt nhìn qua Võ Dương,"Có người tìm anh, không nghe thấy à?
"Âm thanh ngoài cửa vẫn còn tiếp tục,"Võ Dương.
"Võ Dương đứng dậy, tranh thủ thời gian chạy đến phòng tắm. Sắc mặt Khương Thấm nghiêm nghị. Võ Dương giả bộ như vừa từ trong toilet ra, hướng về phía cửa,"Hề Gia, vào đi.
"Cửa mở ngay lập tức. Bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Khương Thấm kiêu căng, của Hề Gia thì bình tĩnh, như nhìn một người xa lạ. Lướt mắt qua Khương Thấm, cô quay về phía Võ Dương. Hề Gia sớm đã quên mất Khương Thấm là ai, còn tưởng là khách của câu lạc bộ, cô mỉm cười nói:"Không biết anh có khách, anh cứ bận tiếp đi.Võ Dương lắc đầu,Không có gì, cô tìm tôi có chuyện gì?Hề Gia:Cũng không gấp, ông xã tôi tặng cho tôi hai con ngựa, tôi rất thích, trong khoảng thời gian này làm phiền anh chăm sóc cho chúng nó.
"Cô đột nhiên khách sáo như vậy, Võ Dương có chút không thích ứng,"Việc nên làm mà.
"Dưới đáy lòng Khương Thấm cười lạnh một tiếng, đây là đang cố ý khoe khoang à. Vốn Hề Gia tính mời Võ Dương ăn cơm, thấy anh có khách nên cô không tiếp tục, tìm cớ rời khỏi phòng, lúc ra ngoài còn không quên đóng chặt cửa. Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, Khương Thấm tức giận lên tiếng:"Anh thấy chưa, cô ta rõ ràng giả vờ không biết tôi, còn hung hăng đắc ý khoe khoang đồ lấy từ trong tay tôi.
Một người phụ nữ giảo hoạt như vậy mà các người suốt ngày bênh vực bảo cô ta tốt, mắt đều mù hết rồi phải không?!
"Võ Dương ho hai tiếng, hắng giọng nói:"Trí nhớ Hề Gia không tốt, đâu phải cô không biết, có lẽ thật sự quên mất cô là ai.
"Khương Thấm cười lạnh,"Hết lần này đến lần khác quên tôi, lại nhớ kỹ anh, nhớ kỹ Mạc Dư Thâm tặng ngựa? Võ Dương, anh đã lớn chừng này, anh còn tin vào việc mất trí nhớ có chọn lọc à?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!