Nhiệm vụ quay chụp hôm nay hoàn thành sớm, có thể là do trời lạnh, trạng thái của các diễn viên không tệ lắm. Cơ bản đều diễn một lần là qua, đến xê chiều hai giờ rưỡi, toàn bộ cảnh hôm nay đều quay xong.
Cô Thượng nói đùa: "Ham muốn sống sót khiến cho diễn xuất bùng nổ."
Hôm nay bên ngài có lẽ hạ xuống âm mười độ. Gió thổi, rét lớn, lại còn quay ngoại cảnh, không thể mặc nhiều quần áo nên ai ai cũng rùng mình buộc bản thân diễn tốt trong lần đầu tiên.
Kết thúc công việc, cả đoàn phim về phòng làm việc xếp hàng lấy nước nóng.
Hề Gia cũng ở ngoài trời nửa ngày, về đến phòng tay chân đã mất hết cảm giác, cầm bút còn không vững. Cô sợ mình lại quên mất nên cắn răng ghi lại bút ký.
Chu Minh Khiêm an bài nhiệm vụ dựng cảnh.
Dự báo thời tiết nói đêm giao thừa có tuyết, lúc đó còn phải quay cảnh đêm, qua hôm sau còn phải quay cảnh với tuyết.
Mấy ngày kế tiếp đều là các cảnh quay quan trọng.
Chu Minh Khiêm cầm loa nói chuyện: "Uống chút nước ấm làm nóng cơ thể, mười phút sau tiếp tục làm việc.
"Trời rất lạnh, mọi người tụ lại một chỗ có thể sưởi ấm cho nhau. Hề Gia cũng đặt sổ xuống và đi cùng họ. Cô thảo luận với tổ trưởng tổ đạo cụ vài chi tiết, đeo khẩu trang nói chuyện, lông mi mờ hồ đọng một tầng sương. Dư An trang bị đầy đủ, rót nước nóng vào túi chườm nóng cho Hề Gia Lúc này gió thổi lớn. Gió mùa đông ở Bắc Kinh, thổi cái là khiến cho con người ta tuyệt vọng, đặc biệt là ở vùng ngoại thành, không có gì cản gió lại. Dư An lùi về sau nghịch gió. Mặc áo lông dày như vậy mà vẫn bị thổi cho lạnh thấu xương."Chị Hề Gia, cho chị, ủ trong ngực cho ấm.Hề Gia không nhận,Còn em thì sao.
"Dư An chỉ trong ngực của mình,"Em cũng có một cái. Hôm qua em đi siêu thị mua hai cái.
"Hôm nay lạnh thật sự, vừa rồi nhân lúc nghỉ ngơi, cô chạy về khách sạn lấy túi chườm nóng. Hề Gia cười,"Cảm ơn em.
"Cô nhận lấy rồi nhét vào bên trong áo lông. Một dòng ấm áp truyền đến dạ dày, dễ chịu rất nhiều. Hiện tại, Dư An chính là một liều thuốc của cô. Giống như nắng ấm mùa đông. Bên ngoài gió bấc thổi lồng lộng, Hề Gia nói Dư An đi vào trong lều. Dư An lắc đầu, cô không sợ lạnh. Ông chủ của cô vẫn còn đang ở ngoài sắp xếp công việc, sao cô có thể đi vào trong hưởng ấm áp được chứ. Hề Gia còn chuyện cần bàn với tổ đạo cụ, Dư An cũng không quấy rầy, đứng im bên cạnh Chu Minh Khiêm. Chu Minh Khiêm xoay mặt,"Cô tới đây làm gì, vướng tay vướng chân, mau đi vào trong lều."
Dư An không đi, lùi về sau mấy bước những vẫn đứng bên cạnh anh.
Cô tuyệt đối không lạnh, mặc dù thỉnh thoảng vẫn rùng mình vài cái. Hôm qua công ty phát tiền lương, trừ hết thuế đi là còn hơn một vạn năm ngàn.
Cao hơn so với kỳ vọng của cô không ít.
Tiền thiếu nợ bạn cô cũng đã trả.
Chu Minh Khiêm cho cô một bao lì xì, nói là tiền anh tự trích ra thưởng cuối năm. Cô chỉ mới làm được một tháng, làm sao dám cầm tiền thưởng, cô không nhận.
Chu Minh Khiêm:
Tôi nhiều tiền, không tiêu để phí.
Thật ra là cố tình đưa cho cô.
Cô nhận. Sáu ngàn sáu trăm tệ.
Có một công việc an ổn, trong túi còn có tiền, tự nhiên sẽ không lạnh.
Chu Minh Khiêm thấy cô vẫn chưa đi, tắt loa phóng thanh, hỏi cô: "Cô lén lén lút lút đưa Hề Gia cái gì vậy?
"Cô để ở trong người, anh không nhìn rõ. Dư An:"Túi chườm nóng.
"Chu Minh Khiêm gật đầu,"Rất ấm sao?Dư An:Ấm, so với bao tay còn ấp áp hơn nhiều."
"Vậy mua cho tôi một cái."
".....
"Chu Minh Khiêm cầm loa phóng thanh tiếp tục làm việc. Có một chi tiết anh cảm thấy không ổn, đi tìm Hề Gia. Đây đều là dựng cảnh dựa theo kịch bản của Hề Gia. Hề Gia đang cùng tổ trưởng đạo cụ thảo luận:"Cái tivi đen trắng đó đặt ở phía tay phải, như thế thì lúc hai người xô đánh nhau mới đẩy ngã cái tivi được.
"Hề Gia hỏi tổ trưởng:"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!