Trước đây Mạc Dư Thâm chưa từng cầu nguyện, sinh nhật cũng không. Anh không tin vào những điều này.
Bây giờ Hề Gia kêu anh cầu nguyện, còn phóng ánh mắt chờ đợi của cô cho anh.
Mạc Dư Thâm thành kính ước nguyện, hi vọng quãng đời còn lại, Hề Gia được khỏe mạnh.
Sau đó Hề Gia cùng anh thổi nến.
Lửa tắt, một sợi khói xanh mang theo mùi cháy.
Hề Gia lấy nến ra, cắt hai miếng bánh ngọt, cô ăn miếng lớn, miếng nhỏ cho Mạc Dư Thâm, "Nếu ăn không hết thì để em ăn cho.
"Mạc Dư Thâm không thích đồ ngọt, ngày xưa Khương Thấm mua bánh ngọt cho anh, anh chỉ ăn có hai miếng. Cái bánh này không quá ngọt, anh có thể ăn hết. Tối nay cô vẫn chưa ôn tập bút ký liên quan đến Mạc Dư Thâm nên bây giờ không biết nên nói chuyện gì. Bận cả một ngày ở đoàn phim, lỗ tai cũng ù ù cả một ngày, đầu đau muốn nứt, đến buổi tối thì trí nhớ càng kém. Cô không muốn nhìn bút ký chút nào. Hai người yên tĩnh ăn bánh ngọt. Mạc Dư Thâm đánh vỡ trầm mặc,"Em ăn ít thôi, ăn nhiều bơ sẽ khiến dạ dày không thoải mái.Hề Gia:Không sao đâu."
"Ngày mai cả đoàn đều nghỉ à?
"Mạc Dư Thâm chủ động tìm chủ đề. Hề Gia:"Làm gì có chuyện đó. Em xin nghỉ đó. Trước đó thức đêm tăng ca làm xong việc hết rồi."
"Về sau đừng thức đêm nhiều như vậy."
"Ừm, lâu lâu thôi.
"Phòng ăn lại yên tĩnh trở lại. Hề Gia ngước mặt,"Nếu anh cảm thấy chán thì có thể kể về công việc của anh cho em nghe, ví dụ như có chuyện gì khiến anh không hài lòng trong công việc không.
Đêm nay em sẽ là thùng rác cho anh tâm sự.Mạc Dư Thâm:Không có gì không hài lòng.
"Hề Gia gật đầu, lại nói:"Những thứ liên quan đến kinh doanh em không hiểu, cũng không giúp gì được cho anh.
"Cô múc một miếng bánh kem cho vào miệng,"Sau này khi anh tái giá, vẫn nên tìm một người vợ có thể chia sẻ công việc giúp anh. Giống như ba mẹ em vậy.
Mấy năm nay mẹ em thay ba em chia sẻ rất nhiều thứ.
"Động tác trên tay Mạc Dư Thâm trì trệ, nhìn Hề Gia. Cô đang ăn kem socola trên bánh, không để ý đến nét mặt của anh. Hề Gia ăn quá no, một cái bánh vậy mà ăn hết, trái cây cũng ăn thêm không ít. Lên lầu, Hề Gia đến phòng chứa đồ tìm đồ ngủ, vẫn là hệ liệt ngựa con. Mạc Dư Thâm pha nước tắm cho cô, vào phòng ngủ lại không thấy người đâu."Hề Gia? Vào ngâm bồn đi.
"Hề Gia mặc đồ ngủ xong đi ra,"Đợi lát nữa đi, em ăn no quá, tiêu cơm xong rồi ngâm.
"Mạc Dư Thâm nhìn quần áo trên người cô,"Trong phòng nóng như vậy mà em còn mặc dày như vậy làm gì?
"Hề Gia cài nút áo lên hết, chỉ chỉ bên ngoài,"Lên sân thượng đi dạo một chút.
"Mạc Dư Thâm cũng theo cô lên sân thượng. Sân thượng rộng mấy chục mét vuông, Hề Gia đi tới đi lui, tản bộ tiêu thực. Mạc Dư Thâm tựa vào lan can, ánh mắt di chuyển theo bước chân của cô. Sân thượng là kiểu mở rộng, gió thổi lạnh thấu xương, Hề Gia đội nón lên nốt. Chân mày Mạc Dư Thâm nhăn lại, nhìn cái sừng dựng đứng trên nón của cô. Ngựa mà cũng có sừng nữa hả? Anh hỏi Hề Gia:"Cái gì trên nón của em vậy?Hề Gia:Bộ này là hệ liệt kỳ lân."
Cô cầm cái sừng, nhắm ngay Mạc Dư Thâm, "Nhắm chuẩn, phát xạ.Mạc Dư Thâm:.....
"Hề Gia tự chơi một mình một lát rồi lại yên tĩnh lại. Mạc Dư Thâm vẫn không hiểu, hỏi cô kỳ lân là gì. Hề Gia không nói rõ,"Khi nào anh có con gái rồi chắc sẽ thích những thứ này. Đến lúc đó tự nhiên biết.
"Nói đến con gái, trong nội tâm của Mạc Dư Thâm như có một khối mềm mại chạm vào. Anh đưa tay sờ cái sừng đó,"Sau này em có thể cùng con gái mặc đồ đôi.
"Hề Gia cầm đuôi ngựa nghịch, đuôi ngựa rất dài, cô cầm nó ở trong tay cọ cọ cái cằm của Mạc Dư Thâm. Phần đuôi mô phỏng rất thật, lông mềm lại, cọ ở cằm rất ngứa. Mạc Dư Thâm ngả người ra sau tránh. Hề Gia lại quấn đuôi lên cổ tay mình. Cô như vậy, không sinh được con, lại còn không biết có nguy hiểm đến tính mạng hay không. Không biết có thể ở cùng anh được mấy năm nữa? Con gái của anh, không nhất định là con gái của cô. Mạc Dư Thâm nắm chặt cái sừng trên nón cô, dùng sức lắc lắc,"Không nhất thiết phải sinh con gái, con trai cũng được.
Chỉ cần là em sinh, trai gái anh đều thích.
"Hề Gia cầm đuôi ngựa cọ cọ, đồ ngốc này, còn tưởng cô buồn vì không sinh được con gái. Cô hòa hoãn không khí,"Yên tâm, em sẽ sinh con gái cho anh. Cho dù sinh ba đứa con trai rồi vẫn sinh thêm một đứa con gái nữa.
"Hề Gia để tay của anh lên lan can rồi nằm bò xuống, chống cằm lên đó. Mạc Dư Thâm nhớ tới mấy tháng trước, cái ngày cô đến sân bay đón anh, đêm đó anh đến quán bar khuyên Khương Thấm đến khuya mới về, cô cũng dựa vào lan can như vậy mà chờ anh. Đêm nay trăng không sáng, trong sân tịch mịch một màu đen. Hề Gia nhìn bãi đỗ xe nên kia, hoảng hốt bỗng thấy quen thuộc.,"Ông xã."
"Sao?"
"Có phải trước kia em cũng thường hay lên sân thượng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!