Hề Gia sớm đã đoán được Mạc Dư Thâm đi tiệm hoa là để mua hoa cho Tần Tô Lan. Vừa rồi nói anh mua hoa hồng chỉ là cho anh một cái bậc thang đi xuống.
Không đầy một lúc, trong cửa hàng có người đi tới, trên tay cầm một bông hoa, áo khoác và áo sơ mi trang trọng, trông thật không hài hòa.
Hề Gia vẫn ở trong tư thế kia, tay nâng má tay kia đưa ra ngoài cửa sổ gõ vào thành xe không chút tiết tấu.
Mạc Dư Thâm băng qua đường.
Hề Gia nheo mắt, ung dung nhìn anh, "Chỉ có một bông hoa mà anh cũng dám đưa em.Mạc Dư Thâm:Muốn nhiều như vậy làm gì?" Đưa hoa ra cửa sổ cho cô.
Hề Gia không nhận, làm bộ bất mãn, thật ra chỉ muốn đùa anh một chút, muốn thấy bộ dạng khó chịu mà không thể làm gì cô của anh.
Đương nhiên, cũng muốn nhìn thấy bộ dạng dỗ dành người khác của anh.
Mạc Dư Thâm tách ngón tay của cô, nhét hoa vào tay cô nhưng Hề Gia nắm chắt tay lại.
Trên phố lớn người đến xe đi, thỉnh thoảng có người đi ngang quay đầu nhìn bọn họ. Có mỗi một bông hồng, keo kiệt như vậy hèn gì cô gái kia tức giận không nhận.
Mạc Dư Thâm không biết dùng chiêu gì dỗ cô, đưa hoa để trước chóp mũi của cô, "Em nhìn một chút, bông hoa này với bông hồng bình thường không giống nhau."
"Chỗ nào không giống?"
"Bông này là hoa vương."
"....."
Hề Gia bật cười.
Tài xế ngồi tay nâng trán, khổ sở nhịn cười, không ngờ đến ông chủ sẽ nói những câu đường mật.
Hề Gia lần nữa ngước mắt nhìn Mạc Dư Thâm, ánh mắt anh nhu hòa, khóe miệng mỉm cười như có như không. Đây là lần đầu tiên cô bắt gặp vẻ mặt này của anh, ôn nhu lại gợi cảm trí mạng.
Trái tim cô nhảy loạn.
Hai tay Hề Gia chống cằm trên khung cửa sổ xe, nhìn anh. Hiếm khi Mạc Dư Thâm có kiên nhẫn tốt như ngày hôm nay, cô không nhận, anh vẫn cầm hoa đứng ở ngoài xe.
Lái xe không chịu được bát cẩu lương này, mượn cớ xuống xe, đi đến siêu thị tiện lợi bên cạnh.
Chỉ còn có hai người bọ họ, Hề Gia nói chuyện tùy ý hơn, "Ông xã.
"Mạc Dư Thâm không lên tiếng, chờ cô nói tiếp. Hề Gia không nghe được lời đáp, lại gọi một tiếng,"Ông xã.Mạc Dư Thâm:Hm?Hề Gia:Trước kia anh có từng cầu hôn em không?
"Mạc Dư Thâm thành thật nói,"Không có.
"Lần đầu gặp mặt đã quyết định lĩnh chứng. Đêm đó Hề Gia gọi điện cho anh, nói ký trước thỏa thuận ly hôn. Hôn nhân dưới tình huống đó, đâu cần cầu hôn. Hề Gia như có điều suy nghĩ, gật gật đầu,"Chọn ngày không bằng nhằm ngày, vậy nhân tiện hôm nay anh cầu hôn em, năm mới tình cảm mới.
"Mạc Dư Thâm đương nhiên sẽ không cầu hôn bây giờ, anh không có chút chuẩn bị gì, nơi này cũng không thích hợp, anh lần nữa đưa hoa cho cô,"Không cần thì anh lui, đi mua ly cà phê uống.Hề Gia:.....
"Mạc Dư Thâm nhìn bông hoa trên tay,"Ít về số lượng như nhiều về ý nghĩa.
"Hề Gia giương cằm, ngụ ý hỏi anh ý nghĩa là gì. Biết rõ còn cố hỏi, Mạc Dư Thâm không nói rõ, nhét hoa vào lòng cô. Ý nghĩa duy nhất. Hề Gia ngắt mấy chiếc lá xuống cầm trên tay, cô thích màu xanh sẫm. Mạc dư Thâm vòng qua cửa khác, ngồi xuống, nhìn cô nắm chặt lá cây trên tay,"Đừng để bị đâm."
"Không đâu." Hề Gia lấy sổ ra, nhìn từ tờ thứ nhất trở đi, cô kẹp một chiếc lá vào những đoạn nội dung ngắn có liên quan đến Mạc Dư Thâm.
"Anh có biết cái này gọi là gì không?
"Cô ngẩng đầu. Mạc Dư Thâm không lên tiếng, đoán không được. Hề Gia:"Đây gọi là vĩnh hằng, em là duy nhất của anh, anh là vĩnh hằng của em, anh không có lỗ.
"Nói chuyện với biên kịch, anh không có khả năng. Cho dù cô có hạ bút thành văn thì anh cũng không thấy chán. Nhìn cô cẩn thận lật sổ, sợ lá kẹp bên trong rơi xuống, anh không hiểu,"Em làm vậy không phiền à?Hề Gia lắc đầu,Cũng giống như lúc em cưỡi ngựa vậy, từng chút đều phải cẩn thận tỉ mỉ, đã quen rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!