Chương 22: Người đàn ông có đôi mắt đào hoa

Trong trí nhớ vụn vặt còn sót lại của cô, Hề Gia chưa bao giờ cảm nhận được kiểu kinh hỉ như vậy. Nghĩ đến người đột nhiên xuất hiện, cô chỉ từng viết qua trong kịch bản.

Một lúc sau.

"Ông xã, chờ em hai phút.

"Hề Gia thay quần áo, bỏ vài thứ cần thiết đơn giản vào túi, lúc ra ngoài không quên chào lão bà một tiếng. Phòng của lão bà nằm ở phía bên kia nhà chính, còn chưa đi tới cửa, bà đã tắt dèn, đóng cửa sổ lại."Bà ơi?

"Hề Gia nhẹ nhàng gọi. Đèn lại sáng lên."Gia Gia, cháu vào đi, cửa không khóa.

"Bà ngồi dậy, choàng áo khoác vào. Hề Gia vào phòng, lão bà nhìn thấy cô mặc áo khoác còn cầm túi,"Cháu muốn ra ngoài à?"

Hề Gia: "Vâng, ông xã đến đây thăm cháu, vừa tới."

Bà bận bịu cả ngày nên cũng không còn tinh thần gì, "Ngày mai bà chuẩn bị đồ ăn, cháu kêu chồng cháu cùng về ăn cơm."

Hề Gia đáp ứng "Được ạ.

"Chờ bà nằm xuống giường, cô tém chăn cho bà rồi tắt đèn rời đi. Ra khỏi phòng, Hề Gia nhón chân, chạy chầm chậm ra cửa. Ngoài cửa lớn, Mạc Dư Thâm đang đút một tay vào túi quần, nhìn xa xa ngoài rừng trúc, nghĩ đến một số việc."Kítttt

"một tiếng, cửa mở ra. Mạc Dư Thâm còn chưa nhìn rõ mặt đã bị một thân ảnh lao vào trong ngực. Một tay anh cầm túi đồ ăn, một tay vòng lấy Hề Gia. Một câu cũng không thừa thãi, Hề Gia ôm mặt Mạc Dư Thâm, tự dâng môi mình lên. Sau đó cô lại vòng tay ôm cổ anh, tiếp tục hôn. Trên đường không đèn cũng không trăng. Con đường tối như mực, có hai thân ảnh quấn quýt lấy nhau. Nụ hôn sâu kiểu Pháp. Cũng không biết là ai bắt đầu trước, cứ dây dưa không nỡ rời. Hôn xong thì đồ ăn cũng nguội mất. Mạc Dư Thâm đem túi đồ ăn cho cô,"Hâm nóng lên rồi mới được ăn."

Hề Gia không quan tâm anh nói cái gì, "Còn anh thì sao?"

Lặng im một chút, Mạc Dư Thâm nghĩ một đằng trả lời một nẻo "Về khách sạn."

Hề Gia cố ý nói: "Anh đi thật xa đến đây chỉ vì đưa em túi đồ ăn khuya hai mươi mấy tệ này thôi à?

"Mạc Dư Thâm không nói chuyện, như là ngầm thừa nhận. Hề Gia cười, vẫy vẫy tay,"Đi đường cẩn thận."

Mạc Dư Thâm: ".....

"Hề Gia quay người về hướng cổng lớn. Mạc Dư Thâm vẫn còn đứng im. Cô cứ một bước đi thẳng như vậy, cũng không lo xem anh có dám đi đường tối hay không. Hề Gia không vào sân, đem cổng khóa lại. Mạc Dư Thâm nhìn cô, thở nhẹ một hơi."Cửa khóa rồi, em không vào được.

"Hề Gia tự biên tự diễn. Mạc Dư Thâm lấy túi đồ ăn trở về. Hề Gia nhìn anh, nhịn không được tiếp tục ghẹo người,"Em cũng không tin là anh thật chỉ đến đây để đưa đồ ăn khuya sau đó một mình trở về.

Nhịn được rồi?"

Mạc Dư Thâm hiểu "nhịn" trong lời cô nói nghĩa là gì, anh nói: "Không có gì là không nhịn được.

"Vừa rồi ôm hôn như vậy, hai người quả thật đều có cảm giác. Hề Gia tiếp tục đùa,"Một lần nhịn dài nhất của anh là bao lâu?"

Mạc Dư Thâm: "Hơn hai mươi năm."

Hề Gia: ".....

"Hiếm khi anh hề hước như vậy. Dọc theo đường cũ, hai người cùng trở về khách sạn. Hề Gia không có chủ động dán anh như trước kia. Hai người sóng vai bước đi. Một đoạn đường yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang. Hề Gia tìm chủ đề trò chuyện, hỏi anh:"Công ty không bận gì à? Sao đột nhiên anh lại lên núi?"

Mạc Dư Thâm chần chừ mấy giây, trả lời cô: "Ông bà nội quan tâm đến sức khỏe của em nên nói anh lên đây thăm em.

"Hề Gia nhịn không được, cười hai tiếng. Âm thanh không nhỏ, tiếng cười quanh quẩn trong núi yên tĩnh. May là Hề Gia còn chưa nhìn thấy được biểu cảm đặc sắc trên mặt Mạc Dư Thâm. Hề Gia thật vất vả mới nén cười,"Em vui quá, được ông bà nội quan tâm như vậy." Dừng lại một chút lại tiếp tục cười lên, "Thật sự rất vui đó.

"Hề Gia trí nhớ không tốt thôi chứ không có ngốc. Mạc Dư Thâm cuối cùng cũng phản ứng. Trên đường đi, tiếng cười cứ miên man không dứt. Đi qua đoạn đường nhỏ này, đến đường vào cảnh khu, ven đường có đèn đường, du khách nối nhau không ngừng. Còn có không ít các cặp đôi tay nắm tay mười ngón đan xen, còn có đôi ôm cả eo. Mạc Dư Thâm xoay mặt hỏi Hề Gia:"Có mệt hay không?"

Hề Gia nhất thời không bắt kịp sóng não của Mạc Dư Thâm, vô thức trả lời: "Không mệt, em đi quen rồi.

"Nửa giây trôi qua. Mạc Dư Thâm nói:"Mệt thì để anh dắt em đi.

"Hề Gia hiểu ý, khóe miệng kéo lên, đưa tay cho anh nắm. Mạc Dư Thâm nắm lấy, sau đó, mười ngón đan chặt. Lúc đầu còn có chút cảm giác kì lạ, toàn thân không được tự nhiên. Mạc Dư Thâm nhớ đến chuyện Quý Thanh Thời nhờ vả, anh uyển chuyển hỏi:"Bạn bè trước kia của em, em vẫn còn nhớ chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!