Hề Gia sẽ vô tình như có như không mà "câu dẫn
"người khác. Trước kia bệnh tình chưa đến nỗi nghiêm trọng, cô không phải là người như vậy. Bây giờ cũng không biết học được từ đâu ra. Câu nói mà cô ghi âm lại cho Mạc Dư Thâm kia như là độc dược, không màu, không mùi, không vị. Nhưng đủ để lấy đi sinh mạng người khác. Rất nhanh, trái tim Mạc Dư Thâm bình ổn trở lại. Hề Gia trả di động lại cho anh."Nhớ phải bảo lưu thật kỹ, mất là không có cái thứ hai đâu, em cũng sẽ không ghi âm lại." Cô "thiện ý
"nhắc nhở. Mạc Dư Thâm cầm điện thoại, mặt sau còn lưu giữ nhiệt độ của lòng bàn tay cô. Anh đem tệp ghi âm đó đánh dấu lại. Lúc này tâm tình của Hề Gia rất vui vẻ, trong mắt như chứa những ngôi sao lấp lánh. Cô gọi phục vụ lại dọn dĩa đi. Lấy bút ký ra bắt đầu ghi chép, chuyện tối nay, mỗi một chi tiết nhỏ cô cũng phải ghi vào. Đặc biệt là nội dung hai đoạn ghi âm kia, một chữ cũng không hơn không kém."Anh đi lấy áo khoác.
"Mạc Dư Thâm đứng dậy. Áo khoác vẫn còn để trong phòng riêng. Hề Gia ngẩng đầu, như có điều gì đó suy nghĩ, nhìn anh,"Ông xã, anh qua đây một chút.
"Khoảng cách gần như vậy có điều gì mà không nói được, cần anh phải qua chứ? Nghĩ lại, trước đó là do anh sai trước, còn xém chút làm cô khóc, Mạc Dư Thâm dung túng cô, bước đến trước mặt cô, tay chống vào ghế ngồi đằng sau của cô. Hề Gia vòng một tay lên cổ anh,"Chỗ này, chỗ này, chỗ này." Tay chỉ mắt, miệng và cả trái tim của anh, "Đều là của vợ anh.
"Chóp mũi hai người cơ hồ chạm vào nhau. Hơi thở ấm áp vờn quanh. Mạc Dư Thâm nhìn đáy mắt của cô, giống như mặt hồ nước trên núi kia, thanh tịnh, trong suốt, không lẫn tạp chất. Nếu không phải có một màn trên núi kia, biết được trong lòng cô có người khác, anh kém chút nữa đã nghĩ là Hề Gia yêu anh. Hề Gia buông tay,"Mau đi đi, cho anh hai phút, quá thời gian em sẽ không đợi nữa.
"Mạc Dư Thâm đi vào phòng. Khương Thấm đã uống hai ly nước ấm rồi nhưng vẫn chưa bình tĩnh lại được. Từ nhỏ đến giờ chưa chịu uỷ khuất lớn như vậy. Cửa mở. Trình Duy Mặc đứng dậy, lo lắng hỏi:"Sao rồi? Không có việc gì chứ?
"Mạc Dư Thâm cầm lấy áo khoác,"Không có gì." Lại hỏi thêm, "Sao các cậu chưa về?
"Mạc Dư Thâm phong kinh vân đạm tựa như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Trình Duy Mặc không chắc, lo Mạc Dư Thâm tức giận."Là tôi không cân nhắc chu toàn, không nên nói.
"Trình Duy Mặc ôm hết toàn bộ trách nhiệm. Khương Thấm trợn mắt,"Liên quan gì tới cậu. Nếu không phải cậu nhờ tôi khuyên một số người không nên ly hôn thì cũng không nói chuyện này ra."
Sáng nay Trình Duy Mặc đã đề cập việc Mạc Dư Thâm muốn ly hôn cho Khương Thấm biết. Anh ấy là một người đàn ông, không tiện xen vào vấn đề hôn nhân của người khác.
Khương Thấm là nữ, muốn nói gì thì nói đó.
Cứ như vậy mà ly hôn, nói không chừng ngày nào đó Mạc Dư Thâm sẽ hối hận. Nếu lúc trước đã đồng ý kết hôn, Hề Gia đối với Mạc Dư Thâm mà nói luôn có nhiều điểm trái ngược nhau.
Cứ cho lúc trước hai người xa lạ, hai người không có tình cảm gì, nhưng Hề Gia cũng không giống với những người phụ nữ khác, nếu không, Mạc Dư Thâm cũng không thoả hiệp đoạn hôn nhân này.
Về việc Mạc Dư Thâm cho rằng trong lòng Hề Gia có người khác, có lẽ là thật mà cũng có lẽ là do hiểu lầm.
Với tình trạng hiện tại của Hề Gia, hiểu lằm xem chừng khó hoá giải.
Phải chờ một cơ hội để giải thích.
Nhưng cơ hội này liệu có tới hay không, không ai biết được.
Nên Trình Duy Mặc mới nhờ Khương Thấm khuyên Mạc Dư Thâm. Ai ngờ Khương Thấm phát bệnh, trực tiếp tìm Hề Gia nói chuyện.
Mạc Dư Thâm nhìn về phía Trình Duy Mặc, "Tính khí Hề Gia tới nhanh mà đi cũng nhanh, không sao.
"Trình Duy Mặc gật gật đầu, buông nỗi lo của mình xuống. Mạc Dư Thâm cầm áo khoác lên đi ra cửa."Chờ chút.
"Mạc Dư Thâm quay đầu. Khương Thấm khẽ híp mắt,"Mạc Dư Thâm cậu có còn là đàn ông, kéo WeChat của tôi vào sổ đen, tôi cho cậu một cơ hội giải thích rõ ràng và xin lỗi tôi!
"Mạc Dư Thâm nhìn đồng hồ đeo tay,"Hề Gia chỉ cho tôi có hai phút, không kịp.Khương Thấm:....."
Cửa phòng đóng lại.
Trình Duy Mặc có chút giật mình, anh còn tưởng mình nhìn nhầm.
Vừa rồi lúc Mạc Dư Thâm nhìn đồng hồ, trên ngón áp út có đeo nhẫn. Rõ ràng vừa nãy lúc ăn cơm đâu có đeo.
Anh nghĩ tới một khả năng, Mạc Dư Thâm bình thường sẽ đeo nhẫn cưới, chỉ có lúc gặp anh mới lặng lẽ tháo ra.
Mạc Dư Thâm trước đó còn nói với anh muốn ly hôn với Hề Gia vì trong lòng cô ấy có người khác, lại còn gì mà không có thời gian rãnh ở cùng Hề Gia.
Luôn miệng nói muốn ly hôn, nói vợ mình có người khác, xoay mặt một cái liền đeo nhẫn cưới. Cái này có đáng bị khinh bỉ không?
Mạc Dư Thâm giữ mặt mũi như vậy nên chiếc nhẫn mới có ẩn thân chi thuật trước mặt nhiều người khác nhau. Vừa nãy Hề Gia tức giận như vậy, đại khái là đã lặng lẽ đeo chiếc nhẫn lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!