Buổi chiều Hề Gia còn một cuộc thi vượt chướng ngại vật nên cô không tham lam quyến luyến ôm ấp Mạc Dư Thâm nữa, đi ra ngoài tìm huấn luyện viên.
Võ Dương đang hút thuốc ở khu hút thuốc, thấy Hề Gia, anh hỏi: "Tìm tôi làm gì?Hề Gia:Ai nói tìm cậu.Võ Dương:Là tôi tự mình đa tình." Anh biết thành tích của Hề Gia nên cũng không đấu võ mồm với cô.
Anh ngẩng đầu nhìn trời, tâm tình Hề Gia hôm nay không giống bầu trời chút nào. Vạn dặm không mây, xanh thẳm bát ngát.
Nửa tiếng sau lễ trao giải được cử hành.
Hề Gia và hai người quán quân, á quân đang đứng trên bục trao giải.
Sau đó khách mời trao giải xuất hiện.
Một vị lớn tuổi là hội trưởng của câu lạc bộ cưỡi ngựa. Người còn lại là Mạc Dư Thâm.
Hề Gia đã đoán được Mạc Dư Thâm sẽ lên trao giải, cũng biết là anh sẽ chỉ trao giải cho quán quân. Vừa rồi ở phòng nghỉ là cô cố tình đùa anh.
Không ngờ tới hôm nay hội trưởng sẽ trao huy chương, còn Mạc Dư Thâm trao giấy chứng nhận.
Hai người đưa giải cho quán quân trước.
Quán quân kích động, nhẹ nhàng ôm hội trưởng, lại tính ôm Mạc Dư Thâm nhưng anh đã đưa tay ra. Quán quân vốn không suy nghĩ gì nhiều, vẫn còn đang hân hoan, tranh thủ đưa tay bắt lại.
Mạc Dư Thâm: "Chúc mừng.
"Trong mắt quán quân đều là ý cười,"Cảm ơn Mạc tổng.
"Ba người đứng trước ống kính chụp một tấm hình. Cuối cùng đến lượt trao huy chương đồng cho Hề Gia. Mạc Dư Thâm hai tay cầm giấy chứng nhận trao cho Hề Gia, Hề Gia khẽ khom người,"Cảm ơn.
"Sau đón duỗi hai tay ra. Mạc Dư Thâm không từ chối, cho cô một cái ôm. Phóng viên chụp ảnh phía dưới cũng không nhìn ra điều dị thường nào."Không phải mất trí nhớ sao, mất trí nhớ mà còn biết tâm cơ đùa giỡn như vậy. Sơ hở rành rành, tôi thấy cô ta như là đang giả vờ mất trí nhớ thì đúng hơn.
"Khương Thấm ở trên khán đài nhìn thấy hết một màn này, cười lạnh lên tiếng. Trình Duy Mặc:"Cậu không hiểu thì ít nói lại đi.
"Khương Thấm liếc nhìn Trình Duy Mặc, lời tới bên miệng đành buông xuống. —— Buổi chiều thi đấu tập thể, Hề Gia phát huy tạm được, cùng đồng đội phối hợp, cả tập thể giành được giải quán quân. Lúc trao giải không thấy hội trưởng mà Mạc Dư Thâm cũng không xuất hiện. Mạc Dư Thâm buổi trưa phải về công ty, chiều còn có việc, không nán lại thêm. Đến chạng vạng tối, cuộc thi kết thúc. Hề Gia đi tìm Võ Dương, buổi tối câu lạc bộ có liên hoan để chúc mừng hoạt động thi đấu. Võ Dương đang nghe điện thoại, cau mày"Ừm.
"Tiếp tục trầm mặc. Một hồi lâu anh lại"ừm
"một tiếng nữa. Hề Gia đứng cách đó không xa, không đi tới. Kết thúc cuộc trò chuyện, Võ Dương ủ rũ, anh dùng sức đá bay hòn đá dưới chân. Hề Gia đi qua,"Thế nào?
"Hôm nay thành tích của câu lạc bộ không tệ, đáng lẽ không nên có vẻ mặt này. Võ Dương châm thuốc, ra hiệu Hề Gia đứng xa một chút."Rốt cuộc là có chuyện gì?
"Võ Dương biết Hề Gia đã sớm quên chuyện tình cảm thất loạn bát nháo của anh, lấy đại cái cớ,"Cãi nhau với bạn gái.
"Thật ra là tệ hơn so với cãi nhau. Bạn gái hiện tại của anh đã biết anh còn tình ý với bạn gái cũ. Người cũ không đợi được câu trả lời của anh, liền trực tiếp đi tìm người hiện tại. Vừa rồi là bạn gái hiện tại gọi điện cho anh nói là buổi tối gặp mặt hai mặt một lời, nếu không đến thì cứ dứt khoát chia tay. Võ Dương:"Tôi sẽ không đi liên hoan tối nay.Hề Gia:Dỗ dành bạn gái mới quan trọng.
"Bởi vì Võ Dương không đi nên cô cũng không đi. Với trí nhớ hiện tại của cô thì ngoài Võ Dương ra, tất cả mọi người trong câu lạc bộ cô đều"không thân".
Nếu không đi cùng Võ Dương thì cô cũng không biết nên trò chuyện cái gì với người khác.
Lần này thành tích lại giảm, cô cũng không muốn đi.
Hề Gia liền gửi tin nhắn cho Mạc Dư Thâm: [Tiền thưởng đã chảy vào túi, buổi tối mời anh đi ăn cơm.]
Mười lăm phút trôi qua, Mạc Dư Thâm vẫn chưa trả lời.
Sắc trời dần tối, Hề Gia lái xe chạy về nội thành.
Mạc Dư Thâm đã đến phòng ăn riêng. Buổi chiều có một cuộc họp nên anh tắt chuông điện thoại, sau lại quên bật lên.
Trình Duy Mặc và Khương Thấm đã đến được một lúc, đang nói chuyện phiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!