Đây là lần đầu tiên Chu Minh Khiêm đến con đường này, hôm nay anh đi đến đây để lấy cảnh, kết thúc công việc thì tự mình lái xe về nội thành.
Ai biết trùng hợp như vậy, gặp được xe của Hề Gia bị hỏng giữa đường.
Hề Gia còn ngạc nhiên hơn khi mà gặp được người mà cô muốn cộng tác cùng nhất.
"Anh biết tôi à?
"Hề Gia tò mò. Chu Minh Khiêm:"Cô nói cái gì vậy?
"Hề Gia không khỏi kinh hỉ một phen, cô sớm đã muốn kết giao cùng Chu Minh Khiêm nhưng mãi chưa có cơ hội. Nay được dịp hiếm có khó tìm, cô cũng không khách khí,"Vậy làm phiền anh rồi đạo diễn Chu."
Chu Minh Khiêm đậu xe lại bên đường rồi bước xuống.
Hề Gia cởi bao tay ra rồi tìm một đôi mới đưa anh.
Chu Minh Khiêm tự mình lấy hộp dụnh cụ và đeo bao tay của mình vào. Hề Gia nhìn thấy cũng hạ tay đưa đôi bao tay mới xuống.
Chu Minh Khiêm là kiểu người lạnh lùng từ chối hết mọi sự giúp đỡ từ người khác.
Mặc dù đang giúp đỡ người khác, nhưng toàn thân đều là gai, xem ra không dễ bắt chuyện.
Hề Gia khoanh tay lại, dựa vào cửa xe, chăm chú nhìn Chu Minh Khiêm.
Cô đã nhớ rõ anh rồi.
Trọng điểm là Chu Minh Khiêm cũng biết cô. Có thể là hai người đã như thế nào đó quen nhau nhưng cô lại quên mất.
Hề Gia mở cửa xe, lấy cuốn sổ từ trong túi ra, lật từng tờ mà xem, cuối cùng cũng tìm ra được tờ giấy ghi chép về cuộc gặp mặt giữa hai người.
Thì ra trước đó cô từng mang kịch bản của mình đến Tinh Lam để ứng tuyển nhưng bị Chu Minh Khiêm từ chối. Cô còn ở trong điện thoại nói xấu Chu Minh Khiêm một phen nhưng kết quả là bị anh bắt gặp.
Khép sổ lại, Hề Gia sắp xếp lại từ ngữ: "Lần trước thật xin lỗi, tôi không cố ý mạo phạm anh.
"Chu Minh Khiêm nâng mí mắt, không trả lời, tiếp tục sửa xe. Có ai xin lỗi người khác với cái tông giọng như cô không? Hề Gia cất sổ vào túi, lấy bình nước ra từ từ uống. Bầu trời phía tây rải rác các áng mây, mặt trời lặn cũng không đẹp như bình thường. Hề Gia nghĩ đến dù sao tối cũng không có gì làm, dù sao một người ăn cơm cũng như hai người ăn cơm, cùng một phần đồ ăn."Tối nay tôi mời anh ăn cơm, cảm ơn anh ra tay giúp đỡ.
"Giọng nói của cô thành khẩn. Chu Minh Khiêm không ngẩng đầu,"Không cần.
"Nói ra cũng chính mình ý thức được lời nói có phần lạnh lùng, lại bồi thêm một câu:"Tiện tay mà thôi.Hề Gia:Không cần khách khí, anh sửa xe giúp tôi, tôi đỡ tốn thêm tiền thuê xe kéo.Chu Minh Khiêm:...
"Thấy anh không trả lời, Hề Gia nghiêng mặt nhìn, anh vẫn đang xem xét chiếc xe. Cô nói:"Nhân tiện muốn cùng anh thảo luận kịch bản." Dừng một chút, "Nghe nói đoàn đội của anh sẽ chế tác lại tác phẩm của Nhạc lão tiên sinh.
"Hờ, nhìn đi, cô làm gì có ý tốt đến vậy. Ý tại ngôn ngoại. Hề Gia mặc dù không thích cái tính cục cằn của Chu Minh Khiêm, nhưng vì để tự đề cử bản thân mình nên cô nhịn. Cô lại uống thêm một hớp nước. Nói tiếp:"Tôi là fan cứng của Nhạc lão tiên sinh, những tác phẩm của ông ấy tôi đều đã đọc mười mấy lần, đặc biệt là cuốn mà anh muốn chế tác lại kia.
"Chu Minh Khiêm thản nhiên nói:"Không ít biên kịch đều nói như cô.
"Hề Gia nghẹn họng. Đây là không tin lời của cô? Cô đóng nắp bình nước."Tôi dám cá là không ai hiểu rõ tác phẩm đó bằng tôi, tôi còn tự mình lên núi trải nghiệm sinh hoạt một thời gian.
"Chu Minh Khiêm ngay cả mở miệng cũng lười, đóng nắp ca bô lại."Được rồi?"
"Chưa."
"Vậy anh đóng nắp lại làm gì?"
"Không tìm ra nguyên nhân."
"...........
"Cô đã nhờ một tay nghiệp dư đến sửa xe cho mình. Hề Gia cũng không quan tâm xe có sửa được không, mở cửa lấy sách từ trong túi ra,"Sách của Nhạc lão tiên sinh tôi đều giữ rất kỹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!