Mạc Dư Thâm từ phòng tắm đi ra, Hề Gia đang nằm sấp trên giường ghi bút ký, thỉnh thoảng nhíu chặt mi tâm, trông rất nghiêm túc.
Mạc Dư Thâm đi đến bên giường bên kia, mở đèn lên.
Hề Gia xoay mặt nhìn.
Mạc Dư Thâm đang tuỳ ý cài vài nút trên áo ngủ, vén chăn muốn lên giường.
"Ấy, chờ một chút.
"Hề Gia lên tiếng. Mạc Dư Thâm nắm lấy góc chăn, dừng lại, mơ hồ nhìn cô. Hề Gia nâng cằm lên, bộ dạng lười biếng, tay cầm bút xoay xoay, ánh mắt rơi xuống cơ bụng rồi đến đường nhân ngư của anh,"Anh như vậy, em có đầy đủ nhận định cho rằng anh đang câu dẫn em."
Mạc Dư Thâm liền biết cô lại bắt đầu không đứng đắn.
Không để ý đến cô, anh tựa đầu vào giường đọc sách, đó là thói quen trước khi đi ngủ của anh.
Hề Gia cười, sau đó bò đến chỗ anh, đẩy anh ra giành gối rồi nằm sấp lên tiếp tục ghi bút ký.
Ba Quý đã dặn cô, mỗi đêm trước khi đi ngủ đem những chuyện quan trọng mà mình nhớ kỹ ghi vào bút ký, nếu hôm sau quên, nhìn lại sổ là nhớ ngay.
Mạc Dư Thâm bị Hề Gia đẩy sang bên giường.
Hề Gia nằm sấp viết chữ, lúc này đang chống cánh tay trên đùi anh. Cổ tay không có sức, cô trực tiếp để cuốn sổ trên đùi anh.
Mạc Dư Thâm đáy mắt nhìn Hề Gia đang giày vò mình.
Hề Gia ngồi dậy khoanh chân, cuối xuống tiếp tục viết.
Chân anh để dài trên giường, đang đọc sách, quá thấp, sổ cách mắt rất xa rất khó chịu, viết có mấy chữ mà xương cổ đã mỏi nhừ.
Cô đưa tay xoa xoa.
"Ông xã."
"Nói."
"Em cứ viết như vậy có phải là máu không lên não được không?
"Mạc Dư Thâm không tiếp lời, tiếp tục đọc sách. Hề Gia tự lẩm bẩm:"Vốn dĩ đầu óc đã không tốt, lại còn thiếu máu lên não, ngay cả bản thân mình em cũng sẽ quên mất.
"Mạc Dư Thâm vừa vặn lật sang trang, tay ngừng lại. Hề Gia nhìn xung quanh một chút, không có chỗ nào kê lên để viết chữ, cô vỗ vỗ chân của anh,"Ông xã, anh mau cuộn chân lên đi, để em kê lên đầu gối của anh viết."
Mạc Dư Thâm chưa bao giờ gặp một người phụ nữ giảo hoạt như vậy, có sẵn bàn làm việc thì không dùng, chạy lên giường viết bút ký anh cũng không hỏi.
Hề Gia dùng sức kéo đầu gối của anh lên.
Mạc Dư Thâm dò xét cô, ánh mắt không chút nhiệt độ nhưng cũng không quá gay gắt.
Hề Gia lại đánh anh mấy cái nhưng Mạc Dư Thâm vẫn làm thinh.
Cứng rắn không được, Hề Gia chuyển chiêu mềm mỏng, cô đặt bút sổ xuống, tiến vào lòng ngực anh, cằm nhẹ nhàng cọ xát, ánh mắt vô tội.
Mạc Dư Thâm xem như không nhìn thấy, cô quậy của cô, anh đọc sách của anh.
Hề Gia thấy anh bất động, liền lấy ngón tay gảy gảy môi của anh.
Mạc Dư Thâm nắm lấy cánh tay cô, ánh mắt cô ngang bướng.
Không nói lời nào, Mạc Dư Thâm cuối cùng cũng thoả hiệp và nâng chân lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!