Tháng 10, tiết trời đã vào thu.
Hề Gia tựa đầu bên cửa sổ. Mưa to như trút nước, trời đất như hợp làm một.
"Gia Gia, mau uống thuốc nhân lúc còn nóng đi.Hề Gia quay đầu:Bà ơi, bà nghỉ ngơi đi, cháu tự mình làm được mà."
"Người trẻ tuổi các cháu làm sao mà biết sắc thuốc chứ.
"Bà đặt chén thuốc lên bàn, thuận thế vịn bàn ngồi xuống. Hề Gia trong tay còn cầm sách, đã đọc được không ít trang. Kẹp sách lại, cô thuận tay đặt trên ghế mây. Mới mấy chục giây mà trong phòng đã tràn ngập mùi thuốc Đông y."Ở đây có đường trắng, uống xong ăn hai muỗng vào sẽ không thấy đắng nữa
". Bà mở hủ đựng đường, còn chuẩn bị một chiếc muỗng nhỏ. Hề Gia lần đầu tiên uống thuốc Đông y, bịt mũi lại khổ sở nuốt một hơi xuống bụng. Nói không đắng là giả, cũng không như tưởng tượng dễ dàng nuốt xuống. Mấy tháng gần đây cô đau đầu dữ dội, trí nhớ cũng giảm sút. Phàm là tất cả các bệnh viện có tiếng trong và ngoài nước đều đã đến khám thử, xong vẫn không thể chẩn đoán được là bệnh gì. Thư ký Lương của ba cô nói:"Hay là đi về quê tôi thử dùng thuốc Đông y xem sao, cứ đau như vậy cũng không hay."
Trên núi có đủ các loại thảo dược, dùng nước trên núi để sắc thuốc.
Có thể có tác dụng.
Coi như không chữa được tận gốc nhưng giảm bớt đau đớn cũng tốt. Cô buông hết tất cả mọi việc trong tay, chiều hôm qua vừa đến nơi này.
Lão bà là mẹ của chú thư ký Lương, sống trong cảnh khu ở trên núi. Phạm vi hơn 100km đều là núi non hùng vĩ chạy dài không ngừng, cảnh sắc mê lòng người.
Trên núi sinh hoạt bất tiện, lác đác chỉ có vài chục hộ gia đình.
Rốt cuộc cũng không chịu nỗi vị đắng, Hề Gia múc một muỗng đường cho vào miệng nhai nhai phát ra tiếng sàn sạt.
Chờ vị ngọt thấm cổ họng, cô nói:
"Bà ơi, không biết cơn mưa này bao giờ mới ngừng nhỉ? Khách lên núi tham quan ngắm cảnh hôm nay chẳng phải là vô ích sao?
"Lão bà vừa đem lọ đường đóng chặt, vừa nhìn cô vừa nói:"Không có gì đáng quan ngại, cơn mưa này nhiều lắm cũng chỉ một tiếng sau là dứt."
"Nhanh vậy sao?"
"Ở đây không giống như trong thành phố của các cháu. Ở trên núi một năm thì có hơn 200 ngày trời đổ mưa, nói đổ liền đổ, nói ngừng liền ngừng
". Lão bà vịn mép bàn chậm rãi đứng dậy,"Ta đi thêu thùa may vá, nếu cháu mệt thì nằm nghỉ một lát đi
". Hề Gia cười yếu ớt:"Cháu không mệt".
Lưng lão bà đã còng xuống, đi đứng khó khăn, chống gậy từng bước đi ra nhà chính. Thật lâu sau, Hề Gia mới thu lại tầm mắt, tiếp tục đọc sách.
Đúng như lời lão bà nói, ước chừng hơn một tiếng sau, mưa rơi cũng nhỏ dần. Tí tách, cuối cùng cũng ngừng. Các đám mây dần tản ra, lấp ló có thể thấy được mặt trời.
Sau cơn mưa, không khí thoang thoảng mùi bùn đất tươi mát.
Hề Gia đặt sách xuống, đứng ở hành lang nhìn ra ngoài hướng núi. Giữa núi rừng là một tấm thảm thiên nhiên màu xanh ngắt, mây mù tản ra, còn có thể nghe tiếng nước suối chảy róc rách. Nước mưa đọng lại trên mái hiên từng đợt chảy xuống.
Hề Gia đưa tay bàn tay đón lấy, hơi lạnh thấm vào ruột gan.
Điện thoại di động bỗng kêu lên, tiếng chuông điện thoại thanh thuý phá tan không gian yên tĩnh của rừng núi.
Là bạn thân của cô, Diệp Thu.
"Đợi nửa ngày rồi mà vẫn không thấy cậu gọi", Diệp Thu quan tâm hỏi, "Thế nào, đã quen với cuộc sống trên núi chưa?".
"Rất tốt, phong cảnh hữu tình, không khí mát mẻ, lúc nãy còn đổ mưa", Hề Gia hỏi:"Hôm nay không quay phim sao?"
"Vừa mới kết thúc công việc.
"Diệp Thu là diễn viên tuyến 19, căn bản diễn cái gì cũng không quan trọng. Cứ cho là đại IP, các đỉnh cấp lưu lượng nam nữ chủ có chống lưng, chỉ cần cô tới để diễn vai khách mời, không ai nhận ra cô cả. Buổi tối còn có tiệc, Diệp Thu đang trên đường đi rãnh rỗi lại cùng Hề Gia nấu cháo điện thoại."Trời mưa chẳng phải không thể đi dạo ở bên ngoài sao? Ở trong nhà như vậy thật buồn chán."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!