Mùi hương trên người Diệp Thanh Hà rất thơm.
Thích Nguyên Hàm hơi quay mặt đi, Diệp Thanh Hà chỉ muốn trêu cô, chứ không động tay động chân với cô, cũng không trộm hương trên mặt cô.
Diệp Thanh Hà lại nói: "Có muốn ăn gì không, em làm bữa sáng cho chị."
Hiện tại không còn sớm nữa, đã mười giờ, qua giờ đi làm rồi, Thích Nguyên Hàm là một người rất đúng giờ, đây lần đầu tiên cô đi muộn, cảm giác này khiến cô rất khó chịu.
"Tôi dùng nhờ phòng tắm một chút.
"Thiết kế của ngôi nhà này chỉ có phòng ngủ chính là thông với phòng tắm. Thích Nguyên Hàm phải đến phòng của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà đưa cho cô một bộ đồ dùng sạch sẽ. Diệp Thanh Hà nói:"Hôm nay trời mưa to như thế này, nhiều nhân viên sẽ đến muộn. Thỉnh thoảng đi muộn một lần, cũng là chuyện thường tình, chị không phải là người máy.
"Nàng nói rất có lý, nhưng không thể loại bỏ được sự cáu kỉnh trong lòng Thích Nguyên hàm, bực bội ừ một tiếng, cô quen sống theo nguyên tắc, bỗng nhiên lệch khỏi quỹ đạo, sẽ lo lắng bồn chồn, sinh ra một loại cảm giác sốt ruột. Diệp Thanh Hà tiếp tục nói:"Đã muộn rồi, thì cho muộn hẳn luôn, chị ăn sáng trước đã, đừng làm hại sức khỏe của mình.
"Thích Nguyên Hàm đang ngậm nước súc miệng, không nói chuyện được, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng là không được. Diệp Thanh Hà ở bên cạnh đưa khăn mặt cho cô, không ép cô ở lại. Đánh răng rửa mặt xong, Thích Nguyên Hàm nói:"Cô rất dịu dàng."
"Em nên nói cảm ơn vì lời khen không?
"Diệp Thanh Hà hỏi. Nàng nói lời này cũng không gây cười cho lắm, môi Thích Nguyên Hàm lại nhếch lên, tuy nhiên, Thích Nguyên Hàm một giây sau liền cười không nổi nữa rồi. Diệp Thanh Hà nói:"Ừm... nhưng dáng vẻ chị như thế này mà đến công ty thì không ổn đâu. Ánh mắt nàng quét qua cơ thể Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm nhìn xuống, mình vẫn đang mặc bộ đồ ngủ của nàng ta.
Kiểu dáng cổ chữ V màu đen, toàn bộ váy chỉ được nâng đỡ bằng hai sợi dây, tối qua tắm xong, Thích Nguyên Hàm liền muốn ngủ, không để ý đến cái này, chẳng trách lúc ngủ cảm thấy khó chịu, cứ cảm thấy mông cộm cộm, bây giờ sờ đến, mới phát hiện ra có cái quả bóng bông nhỏ.
Thích Nguyên Hàm nhìn vào gương, Diệp Thanh Hà đứng đằng sau cô, khiến cho Thích Nguyên Hàm có một loại ảo giác, những ngón tay của Diệp Thanh Hà sẽ lần mò lên vai cô.
Dựa vào tính cách của Diệp Thanh Hà, nàng chắc có thể làm ra chuyện này, nhưng nàng chỉ dựa vào cửa, hỏi: "Có muốn mặc quần áo của em không?"
Thích Nguyên Hàm hỏi ngược lại: "Tôi còn có quyền lựa chọn sao?"
"Có chứ, chị có thể chọn đồ em đã mặc rồi, hoặc là đồ em chưa từng mặc." Diệp Thanh Hà cũng đang mặc đồ ngủ, kiểu cách rất giống với váy ngủ trên người Thích Nguyên Hàm, nhưng lỏng lẻo hơn, dây váy tuột xuống vai, cô hơi nhướng mày, mới nhận ra nàng được bao phần nghiêm chỉnh, lúc này liền lộ ra toàn bộ dã tính.
Nàng dẫn Thích Nguyên Hàm đến phòng ngủ chính của mình, là khu vực riêng tư nhất của cả căn hộ, Thích Nguyên Hàm trước giờ chưa từng để người khác vào phòng của mình, Diệp Thanh Hà thì dường như không có khái niệm như vậy, trực tiếp mở cửa tủ lấy quần áo.
Thích Nguyên Hàm nhìn những bộ sườn xám, những chiếc váy gợi cảm, không được thoải mái nói: "Tôi muốn đồ chưa từng mặc."
"Còn đồ lót thì sao? Cái hôm qua chị thay ra vẫn còn ướt."
Diệp Thanh Hà lôi một bộ ra, lại nói thêm một câu: "Số đo của hai ta bằng nhau phải không?
"Tề Nguyên Sơn khẽ ừ một tiếng, trên mặt chậm rãi nóng lên, liếc mắt nhìn vách tường, sau đó lại nhìn rèm cửa, không nhìn ra, người có tính cách thẳng thắn như Diệp Thanh Hà, cũng có chút nữ tính. Diệp Thanh Hà đưa quần áo cho Thích Nguyên Hàm, nói:"Yên tâm, đồ mới mua về em đều giặt cả, rất sạch sẽ."
Thích Nguyên Hàm nhìn nàng: "Cô không ra ngoài hả?"
Diệp Thanh Hà trả lời: "Em tưởng chị muốn về phòng cho khách thay."
Thích Nguyên Hàm ngây người.
Diệp Thanh hà cười đóng cửa lại.
Quần áo của nàng có cá tính riêng, tương đối gợi cảm, dường như các nhà thiết kế đã trộm cắt xén, không cho mọi người một chiếc váy hoàn chỉnh, chỗ này thì thiếu chỗ kia thì lộ.
Một chiếc áo sườn xám trễ vai, phối cùng với quần dài, khác hoàn toàn với phong cách ăn mặc thường ngày của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm cao gần bằng nàng, có thể xoay sở được.
Thay xong quần áo, Thích Nguyên Hàm nói cảm ơn.
Diệp Thanh Hà cứ nhìn cô, không phải với cái nhìn tục tĩu, mà là với một ánh mắt tán thưởng, giống như một nhà tạo mẫu đang tán thưởng người mẫu của mình, vì đã đạt đến giá trị mình mong đợi, nên không thể không mỉm cười hài lòng.
Nàng nói: "Rất đẹp."
Diệp Thanh Hà có lẽ là tình nhân táo bạo nhất thế giới rồi, nàng không chỉ đêm hôm đưa vợ của kim chủ về, ngang nhiên treo quần áo của vợ kim chủ lên bệ cửa sổ, mà còn để vợ kim chủ mặc quần áo của mình, từ trong ra ngoài...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!