Thích Nguyên Hàm bị Diệp Thanh Hà dụ dỗ đến nhà nàng.
Tại sao lại nói dụ dỗ.
Thích Nguyên Hàm vốn không hứng, nhưng mà Diệp Thanh Hà luôn nói "mèo mèo" thay vì "mèo con
", giọng nói nhẹ nhàng vuốt ve tai Thích Nguyên Hàm, dụ dỗ trái tim cô. Khi đi, Thích Nguyên Hàm không muốn lái xe, nên ngồi xe của Diệp Thanh Hà, cô quay đầu nhìn ngoài cửa kính, liếc thấy túi nilon đặt ở ghế bên cạnh, bên trong là một ít đồ ăn cho mèo. Cô hỏi:"Hiện tại nó có thể ăn sao?"
"Được chứ, nhưng mà ăn ít." Diệp Thanh Hà liếc nhìn kính chiếu hậu, nói: "Đó là bột sữa dê, chủ tiệm thú cưng nói, chỉ khi mèo con mọc răng rồi mới được cai sữa..."
Thích Nguyên Hàm xách túi lên nhìn, bên trong còn có những đồ chơi nhỏ, lại hỏi: "Mèo sơ sinh biết chơi đồ chơi sao, nó mềm như vậy."
Diệp Thanh Hà nói: "Em không nhịn được, mèo mèo nhỏ dễ thương quá, không nhịn được tung tiền vì nó."
Thích Nguyên Hàm nói: "Khả năng tự kiềm chế của em rất kém."
Diệp Thanh Hà không nói nữa, lái xe một lúc, xe sắp chạy đến nơi nàng ở, nàng nói: "Hiện tại em xem như là tạm ổn rồi, rất có thể nhịn rồi.
"Thích Nguyên Hàm giúp xách túi ở ghế sau lên, hai người cùng nhau lên tầng, bắt gặp hàng xóm của Diệp Thanh Hà, trông ngang tuổi với Diệp Thanh Hà. Cô gái mặc yếm, rất trẻ trung đầy sức sống, cười chào Diệp Thanh Hà, hỏi:"Wow, bạn đi mua thức ăn cho mèo sao, mình có thể đến nhà bạn xem mèo không?"
Diệp Thanh Hà lắc đầu, nói: "Không được, hôm nay có việc bận."
Cô gái tiếc nuối thở dài, ánh mắt lại rơi vào người Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Chị gái này là?"
Thích Nguyên Hàm muốn tự giới thiệu bản thân, nói là cấp trên của Diệp Thanh Hà đến thăm mèo, Diệp Thanh Hà đã cười nói: "Chị ấy là mẹ của mèo con."
Cô gái khựng lại giây lát, ánh mắt lướt qua lướt lại trên người Thích Nguyên Hàm, hai tay thọc vào túi quần, nói: "Hoá ra mèo con là của chị à."
Thích Nguyên Hàm nói Không phải, rồi nói: "Là hai chúng tôi nhặt được nó."
Cửa thang máy mở ra, Thích Nguyên Hàm đi theo Diệp Thanh Hà ra khỏi thang máy, lúc nàng mở cửa, Thích Nguyên Hàm hỏi nàng một câu, "Cô gái kia là bạn của em sao?"
"Không phải, chỉ là một người hàng xóm bình thường." Diệp Thanh Hà đẩy cửa ra, Thích Nguyên Hàm nghi hoặc nói: "Cứ có cảm giác đã gặp ở đâu rồi, rất quen mặt."
"Chị mà nói thế là em ghen đấy."
Diệp Thanh Hà mím môi nhìn Thích Nguyên Hàm, nồng nặc mùi vị không hài lòng, Thích Nguyên Hàm có thể ngửi thấy mùi dấm hơi chua chua, Diệp Thanh Hà nói: "Sao phải để tâm với người khác đến như vậy?"
Thích Nguyên Hàm đi vào nhà nàng, trong nhà chỉ kéo rèm cửa đến nửa, còn một nửa tối om, Thích Nguyên Hàm hỏi nàng: "Mèo ở đâu?
"Diệp Thanh Hà bật đèn lên. Mèo đặt ở trong góc tường, ở đó tối hơn chút, nó vẫn ở trong cái hộp giầy lần trước, như một quả bóng nhỏ nhoi, không nhìn ra lớn hơn trước được bao nhiêu. Đột ngột, nó cựa quậy, doạ Thích Nguyên Hàm một trận, Thích Nguyên Hàm hét Diệp Thanh Hà,"Em xem nè, nó tỉnh rồi."
Diệp Thanh Hà lên tầng hai, trả lời một câu, "Đúng chứ, lúc trước em về nhà nó đều ngủ.
"Mèo con cựa quậy đôi chân, hình như muốn trở mình, Thích Nguyên Hàm giúp nó một tay, mèo con trở mình xong, ánh mắt ươn ướt nhìn Thích Nguyên Hàm. Thích Nguyên Hàm không biết cách chăm sóc động vật sơ sinh cho lắm, có hơi không biết phải làm sao, nhịp tim cô tăng nhanh, có chút vui sướng, cảm thấy tiếp xúc với động vật nhỏ cũng không đáng sợ như cô tưởng tượng. Cô lại gọi Diệp Thanh Hà,"Có phải nó đói rồi không?
"Diệp Thanh Hà không trả lời cô. Thích Nguyên Hàm chỉ có thể ngồi xổm ở bên cạnh nhìn. Mặc dù ngày trước cô từng nuôi chó, nhưng đa phần đều có ba ở bên, đút sữa này, tiêm này, cắt lông, sau đó một mình cô chăm sóc, nghĩ đến việc phải thu dọn đủ chỗ, rất không dễ dàng. Một lúc sau, Diệp Thanh Hà xách một cái túi đến, nói:"Trên baidu nói mèo nhỏ không thể uống sữa bò, uống sữa dê tốt hơn."
(*Baidu: : là một công cụ tra cứu do Công ty hữu hạn kỹ thuật mạng trực tuyến Bách Độ thiết kế vào năm 2014. Như kiểu là bên mình search google, còn bên Trung search baidu.)
"Nó còn nhỏ quá, không thể cho ăn qua loa được.
"Thích Nguyên Hàm cũng từng search, mèo to bằng vậy vẫn chưa biết tự ăn, phải đút cho nó. Diệp Thanh Hà lấy bình sữa từ trong túi ra, rất nhỏ, Thích Nguyên Hàm khó hiểu nhìn nàng, Diệp Thanh Hà nói:"Dùng cái này đút.
"Nàng đeo gang tay, rồi nàng xách mèo con lên, mèo con cuộn tròn, rất hoang mang lo sợ, khi nhìn Thích Nguyên Hàm, như thể đang cầu xin cô giúp đỡ. Thích Nguyên Hàm mềm lòng, nói:"Em cẩn thận chút."
Diệp Thanh Hà nói: "Cẩn thận lắm rồi, một lát là xong."
Nàng lắc nhẹ bình sữa trong tay, ý muốn để Thích Nguyên Hàm cầm, Thích Nguyên Hàm nhận lấy, hai tay Diệp Thanh Hà nâng mèo, hếch nhẹ cằm nói: "Ra sô pha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!