Diệp Thanh Hà thật sự rất to gan, không hề kiêng dè gì cả, luôn thích quyến rũ cô một cách lộ liễu như vậy. Thích Nguyên Hàm muốn nổi giận, lại mắc cái chân kia của nàng nên nhịn xuống.
Thích Nguyên Hàm ra vẻ nghiêm túc nói: "Được rồi, em cũng đừng đùa nữa, mau xuống khỏi chân chị.
"Diệp Thanh Hà như không nghe thấy cô nói, tiếp tục đụng vào trán cô, Thích Nguyên Hàm thật sự bó tay rồi, liền đẩy đầu nàng sang một bên. Vừa đẩy ra, Thích Nguyên Hàm bắt gặp ánh mắt của hai cô gái đang nhìn chằm chằm họ, từ vẻ mặt ngu ngơ của hai cô gái, Thích Nguyên Hàm biết bọn họ vẫn đang ở trong trạng thái kinh hoàng. Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ một lát, nói:"Tôi đã nói hết lời rồi, hy vọng sau này các cô đừng phán đoán hành vi của một người qua cách ăn mặc của họ, không thì, tôi cũng sẽ cho rằng các cô là ngu muội và nông cạn thật sự."
Phòng uống nước là nơi công cộng, người người qua lại, dù gì Thích Nguyên Hàm cũng là tổng giám đốc, ở đây nói lý lẽ với bọn họ không thích hợp.
Cô lười nói nhiều với mấy bé gái này, nói xong chuẩn bị rời đi, chỉ là, cô vừa nhấc người quay đầu nhìn, nhận ra đằng sau toàn là người.
Thích Nguyên Hàm bị sặc nước bọt.
Đám người này đến từ lúc nào?
Từ vẻ mặt ngu ngơ đồng bộ kia, bọn họ chắc đến được lúc rồi.
Thích Nguyên Hàm lại nhìn sang Diệp Thanh Hà, hoài nghi quan sát, làm nũng trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Thanh Hà không xấu hổ sao?
Rất rõ ràng, Diệp Thanh Hà không biết xấu hổ là cái gì, nàng chớp chớp mắt, đôi mắt sáng rực đảo qua đảo lại, nhìn như thế nào cũng là bộ dạng uất ức.
Nàng lừa được người khác, không lừa được Thích Nguyên Hàm.
"Đứng dậy.
"Thích Nguyên Hàm siêu nghiêm túc nói. Diệp Thanh Hà lắc đầu, nói:"Không đứng dậy được, chân em đau lắm.
"Nàng bám lấy một điểm nơi cột không ngừng bò lên trên, diễu võ dương oai ở trên đỉnh đầu Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm vẫn là hết cách với nàng. Thích Nguyên Hàm thở dài nói:"Chị tê chân."
"Hả?" Diệp Thanh Hà cúi đầu nhìn, rất đau lòng nói: "Rất khó chịu sao? Chị dâu, em xoa bóp giúp chị."
Thích Nguyên Hàm nói: "Không cần, chị dâu đứng lên đi hai bước là hết."
Nói xong, cô nghe thấy một tiếng cười, không phải Diệp Thanh Hà đang cười, mà là đám người đang vây quanh xem, đều cảm thấy câu "chị dâu
"của cô buồn cười. Lần này Thích Nguyên Hàm thật sự xấu hổ, không còn chỗ dung thân. Có gì buồn cười cơ chứ. Thật là, chưa nhìn thấy phụ nữ ngồi lên đùi phụ nữ sao? Cảm nhận được Thích Nguyên Hàm sắp giận, Diệp Thanh Hà biết điều đứng dậy khỏi đùi Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm bám vào tủ đứng lên, chân của cô tê thật rồi, bắt đầu từ mắt cá chân, chạy theo bắp chân lên thẳng đùi, cả đôi chân như bị kiến đốt."...
"Thích Nguyên Hàm đứng đó, cảm thấy bản thân sắp ngã xuống. Yêu tinh Diệp Thanh Hà này! Diệp Thanh Hà nói:"Em vẫn nên xoa bóp giúp chị dâu."
Thích Nguyên Hàm còn chưa kịp lên tiếng từ chối, ngón tay của Diệp Thanh Hà đã rơi trên đùi cô, Diệp Thanh Hà nắm tay lại đấm hai phát. Trong chốc lát, tất cả tê dại dồn về một điểm, quét sạch mọi thứ, Thích Nguyên Hàm gắt gao cau mày, cảm giác tê chân một lời khó nói hết, cô nheo chặt mắt lại.
Không còn tự dày vò nữa.
Diệp Thanh Hà lại nắm chặt tay đấm lên chân cô hai phát, vừa đấm vừa nhìn Thích Nguyên Hàm, dường như đang xác định Thích Nguyên Hàm đỡ hơn chưa.
"Được rồi, chị đỡ hơn rồi, cảm ơn."
Thích Nguyên Hàm tránh né động tác của nàng.
"Vậy chúng ta về thôi." Khoé miệng Diệp Thanh Hà chứa ý cười, như thể hành động này của họ rất bình thường, mọi thứ đều không có gì khác lạ.
Đúng vậy, loại chuyện này đặt trên người nàng rất bình thường.
Nếu như Thích Nguyên Hàm biểu hiện quá kinh ngạc, ngược lại lại giống như chột dạ, có quan hệ mập mờ với Diệp Thanh Hà không bằng.
Thích Nguyên Hàm nhắc nhở bản thân, hiện tại cô đang là chị dâu.
Thích Nguyên Hàm đi vài bước mới nhận ra Diệp Thanh Hà không đi theo, lại đi lại giơ tay ra trước Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà lập tức đặt tay lên, ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị dâu, chị dâu tốt với em quá."
Thích Nguyên Hàm đau đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!