Chương 38: Giám thủ tự đạo.

(*Giám thủ tự đạo: gần giống như tham ô, Ăn cắp tài sản nhà nước hoặc cơ quan mình đang trông coi.)

Trong điện thoại vang lên giọng nói kinh ngạc của Diệp Thanh Hà.

"Vừa rồi chị nói gì, không phải..." Nàng im lặng vài giây, sau đó giọng điệu mang theo phần thăm dò, "Chị, chị thật sự đang nhớ em sao?"

Thích Nguyên Hàm theo bản năng bắt bẻ lại: "Có sao? Chị nhớ hả?"

"Có đó, vừa rồi chính miệng chị nói ra." Diệp Thanh Hà vui vẻ ra mặt, nói chuyện càng nhanh nhảu, "Em đã khắc ghi trong lòng rồi."

Thích Nguyên Hàm ồ một tiếng, "Chị chỉ đang hái một chiếc lá trúc."

"Wow, hiện tại chị đã tức cảnh sinh tình rồi sao? Là bởi vì lá trúc, nên nhớ đến Trúc Diệp Thanh hả? Rồi lại nhớ đến Diệp Thanh Hà sao?" Diệp Thanh Hà hỏi, "Trong lòng chị em là một con rắn độc hả?

"(*Diệp: nghĩa là lá cây. Trúc Diệp Thanh là một loài rắn, hay còn gọi là rắn lục.) Nàng nói nhanh quá, Thích Nguyên Hàm vốn muốn giải thích, cô chỉ là ngắt một chiếc lá trúc, bị rách đầu ngón tay, nói ra một cái chữ"em

"mà thôi, nhưng Diệp Thanh Hà trong giây lát đã lái chủ đề sang hướng khác. Diệp Thanh Hà giống hệt một con rắn độc, nằm ở đó, thè lưỡi ra, nhìn chằm chằm từng cử động của con người, bản thân ở trong bóng tối rình rập thời cơ để hành động. Thích Nguyên Hàm khá sợ rắn, sợ đến nỗi đặt một ống nước trên mặt đất, cô đứng ở xa nhìn mà vẫn nổi cả da gà. Diệp Thanh Hà quá giống rắn, khiến cho cô đang sợ nàng. Thích Nguyên Hàm hỏi nàng,"Vậy con rắn như em có cắn người không?"

Diệp Thanh Hà cười nói: "Gặp người em ghét, chắc chắn em sẽ cắn, nhưng gặp người mình thích, em sẽ dâng bảy tấc sượn sùn cho cô ấy.

"(*Sượn sùn: : nghĩa bóng là điểm yếu.) Rắn có sượn sùn sao? Bốn bề tĩnh lặng, gió thổi từ trong rừng trúc ra, lá cây bị thổi lay động theo, trong rừng truyền ra những tiếng xào xạc, ở nơi không thấy ánh sáng kia dường như ẩn nấp một con rắn. Gió thổi cánh tay lạnh lẽo, điện thoại lại nóng bỏng, Thích Nguyên Hàm để điện thoại đối với gió, cô nói:"Đừng nói mấy lời tán tỉnh, ngượng đến nỗi chị nổi hết cả da gà."

"Sao lại đang tán tỉnh, em đang nói thật lòng!"

Nàng tích cực giải thích, giọng điệu thêm phần trầm thấp, như đang líu ríu bên tai Thích Nguyên Hàm, hơi thở nóng bỏng, phả vào tai của Thích Nguyên Hàm.

"Chị thật sự đang nhớ em sao?"

Diệp Thanh Hà hỏi thêm lần nữa, hỏi xong lại tiếp tục màn tự hỏi tự trả lời, "Đây là lần đầu tiên chị nói chị nhớ em, cứ cảm thấy em đã chờ được mây tan để thấy ánh trăng, cuối cùng hôm nay cũng le lói một tia sáng.

"(*Chờ mây tan để thấy ánh trăng: : muốn nói con người phải biết kiên trì đến cùng.) Thích Nguyên Hàm chỉ biết là nàng rất phiền, không ngờ nàng còn cái tính lảm nhảm này, cô ngước đầu ngắm nhìn bầu trời, không phải ánh trăng hôm nay rất sáng sao. Lại cúi đầu, dưới lầu đỗ vài hàng xe, mấy cô phú bà bước xuống, vẫy tay với Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm cười đáp lễ, chào hỏi bọn họ, cô lại hỏi Diệp Thanh Hà bên kia đầu điện thoại,"Còn chuyện gì muốn nói nữa không?"

Diệp Thanh Hà nói: "Một câu cuối cùng."

"Em nói đi.

"Thích Nguyên Hàm cho nàng vài phút. Nàng nói:"Nếu chị nhớ em rồi, muốn gặp em, em có thể lập tức xuất hiện trước mặt chị, lao thẳng đến phía chị, cho chị lập tức nhìn thấy em, tin không?

"Những lời yêu thương luôn luôn dễ xúc động, lại thêm mấy phần thành thật, có thể khuấy động lòng người. Thích Nguyên Hàm tin lời nàng nói, nhưng một giây trước khi mở lời, cô lại có chút hoảng hốt, cụ thể là tại sao, cô không tìm hiểu sâu. Diệp Thanh Hà ở đầu bên kia đang đợi câu trả lời, nàng không vội thúc giục. Thích Nguyên Hàm suy nghĩ rất lâu, mới nói:"Nếu như em muốn đến chơi, chị giữ chỗ cho em, chắc mười giờ thì tiệc họp mặt kết thúc.

"Diệp Thanh Hà ồ một tiếng. Thích Nguyên Hàm vẫn chưa ngẫm ra tâm trạng nàng như thế nào, có người đã đi lên lầu trúc, Thích Nguyên Hàm nhanh chóng hỏi:"Có cần gửi địa chỉ cho em không?"

Không đợi Diệp Thanh Hà trả lời, cô nói: "Chị phải tắt máy rồi."

"Đợi thêm lúc nữa đi mà, em còn một câu nữa.

"Diệp Thanh Hà lại nói. Một câu rồi một câu, sao em ấy nhiều câu vậy. Thích Nguyên Hàm bất lực cười,"Được, em nói đi."

Diệp Thanh Hà liền nói: "Em cũng nhớ chị.

"Tai Thích Nguyên Hàm khẽ nóng bừng. Vừa rồi cô cố ý mở nhỏ âm lượng để sát điện thoại bên tai, âm thanh điện thoại rung đến tai cô, nhẹ nhàng, tê tê."Ai nhớ cô thế?

Chồng cô gọi điện cho cô à?

"Vài người ở đối diện lầu trúc đi đến, người lên tiếng là họ Đổng, nhà làm bên mua bán nhà đất, xem như là người già trong giới, đã lấy chồng được mười lăm năm, hai vợ chồng hoà thuận, người trong giới đều rất tôn trọng cô ta. Nói về người này tính cách hơi giống Thích Nguyên Hàm, cũng dịu dàng ôn hoà, ngày trước chẳng ai để ý đến, sau này cô ta ở trong giới lâu, mọi người đều nói cô ta giấu nghề, là một người có năng lực lại khôn khéo. Thích Nguyên Hàm bối rối tắt máy, cười nói:"Để chị chê cười rồi, tôi dẫn mọi người đi chơi.

"Họ rời lầu trúc đi vào trong phòng khách, không ít người đến đây, có những người Thích Nguyên Hàm không nhớ nổi tên, Thích Nguyên Hàm luôn cười đáp lại bọn họ, ra vẻ ăn nói vụng về. Trong lòng không ưa nhau, ngoài mặt vẫn phải cười, xem ra là đã lướt thấy hotsearch, mọi người bắt đầu đánh giá môi trường ở lầu trúc."Trước đây chưa từng nghe đến cái hội quán này.

"Có người nói một câu. Người nói chuyện là con dâu nhà họ Ẩn ở khu Tây, tên là Liên Kiều, nhà họ Ẩn chỉ có một đứa con, đứa con dâu này rất được chiều chuộng, bình thường nói chuyện không kiêng nể gì cả. Thẩm Dao Ngọc nói giúp Diệp Thanh Hà, mở miệng cái bịa đặt:"Bởi vì đây là nơi ảnh đế ảnh hậu trong giới giải trí chúng tôi giới thiệu cho, họ không có việc gì làm thì đến đây nhâm nhi tách trà, khó đặt phòng lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!