Chương 36: Em học sinh thuần khiết.

Đêm đen, mưa như thác đổ, sấm chớp đùng đùng.

Một người phụ nữ có dáng người rất nóng bỏng, quần áo ướt sũng nhìn thấu bên trong, quỳ trên ghế da đôi mắt ngấn nước nhìn bạn, ra vẻ ngoan ngoãn, muốn bạn sủng ái nàng.

Thế này, thế này ai mà nhịn được.

Thích Nguyên Hàm cũng không nhịn được, nuốt ngụm nước bọt.

Diệp Thanh Hà kéo tay của cô, nói với cô nàng vừa tròn mười tám, Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, áo sơ mi trắng cùng quần jean, trông rất trẻ trung.

Dung mạo này, khiến người ta tin tưởng không chút hoài nghi.

"Phú bà...

"Diệp Thanh Hà gỡ chiếc cà vạt đen trên cổ xuống, cổ áo để ngỏ, nhấp nhô theo hơi thở, trong đêm đen, vẫn liếc thấy được màu sắc. Nàng lại nói:"Chị, em giúp chị tắt máy xe."

Nàng nói ẩn ý, trông vẻ vì an toàn, nên nàng rút chìa khoá xe tắt máy, thật ra, nàng theo đó mà ngồi lên chân Thích Nguyên Hàm, víu lấy cổ cô nói: "Phú bà, sủng ái con đi."

Thích Nguyên Hàm nói: "Em không phải là học sinh sao, sao mà giống người phụ nữ thèm khát tìиɦ ɖu͙ƈ.

"Diệp Thanh Hà dứt khoát hôn Thích Nguyên Hàm. Môi mút lấy môi, vừa hôn vừa rêи ɾỉ, như chim vàng anh ngân nga ca khúc. Có xe chạy qua họ, nước văng ra, bắn tung toé lên người bọn họ, Thích Nguyên Hàm nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, ánh sáng bên ngoài rọi vào trong xe, Thích Nguyên Hàm giữ lấy eo nàng, nói:"Chưa đóng cửa xe."

"Tối như vậy, không thấy được.

"Diệp Thanh Hà vùi đầu hôn tiếp, từ trán của cô, hôn xuống nốt ruồi dưới mắt cô, nàng rất thích nốt ruồi lệ này, nán lại lưu luyến không rời. Ngón tay của Thích Nguyên Hàm sờ đến nút điều khiển ghế ngồi, thật ra cô có thể đẩy Diệp Thanh Hà ra, nhưng trong giây lát Thích Nguyên Hàm lưỡng lự, Diệp Thanh Hà liền nắm lấy tay cô, ấn xuống. Ngón tay vẽ vòng nơi vạt áo, quần áo Thích Nguyên Hàm mặc rất chặt."Ưʍ..." Thích Nguyên Hàm rêи ɾỉ một tiếng, giữ tay nàng lại, "Đừng nghịch loạn."

Diệp Thanh Hà nói: "Màu trắng nhé, phú bà thật thuần khiết."

Không biết là Thích Nguyên Hàm phản kháng lại hay xấu hổ, cuối cùng cũng đẩy nàng hai cái, nghiêm túc nói: "Xuống."

"Phải xuống thật sao?

"Diệp Thanh Hà lại dùng lực bóp eo Thích Nguyên Hàm, như thể đang bóp quả bóng bay đầy nước, còn đùa giỡn nữa sẽ nổ tung. Chiếc xe chạy qua vừa rồi vẫn chưa rời đi, dừng ở đằng trước, xe mở đèn, loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện với người lớn."May mà mẹ đến đón con, không thì con ướt như chuột lột..."

"Thế hả, mau lên, đừng để ướt người.

"Bịch một tiếng, cửa xe đóng lại. Thích Nguyên Hàm cũng kêu theo một tiếng."A--

"Diệp Thanh Hà hôn mạnh mẽ quá. Thích Nguyên Hàm lạnh mặt, lôi tay của nàng ra, lườm nàng, mặt đỏ bừng, như đang tán tỉnh muốn nghênh còn cự, cô nói:"Đừng làm nữa."

"Vậy phú bà có thích không?

"Diệp Thanh Hà hỏi Thích Nguyên Hàm. Bầu không khí nắm bắt rất tốt, mưa ào ạt đổ xuống, trong xe ngột ngạt không thở nổi, giọng nói của hai người đều rất nhỏ, nàng như châm lửa, hút hết khí oxy cuối cùng. Ở với nàng, phải luôn luôn cảnh giác, không thì bản thân sẽ bị ngộp thở. Thích Nguyên Hàm chống người, véo cằm của nàng, nghiêm túc nói:"Em dê lắm, không đủ thuần khiết, còn phải trau dồi thêm."

"Hoá ra chị thích loại thanh thuần hả?"

Diệp Thanh Hà như bừng tỉnh, vẻ mặt lại hưng phấn, câu nói của Thích Nguyên Hàm không dập tắt được lòng tự tin của nàng, ngược lại còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ khao khát chiến đấu của nàng.

Thật ra, Thích Nguyên Hàm nói dối, nàng như thế này rất dễ thương.

Nhưng mà cô sẽ không nói.

Thích Nguyên Hàm tốt nghiệp đã lâu, trong ký ức thời học sinh bình thường không có gì đặc biệt, không có cái cảm giác vườn trường ngây ngô, tươi mát.

Nhưng Diệp Thanh Hà diễn quá giống, khiến lòng cô bay bổng dập dờn, cho thời học sinh thêm bộ lọc ống kính, tiếc nuối thời đó không tận sức hưởng thụ một lần.

Diệp Thanh Hà cũng khá nghe lời, không được voi đòi tiên, hôn xong liền ngoan ngoãn từ ghế phụ lái bò xuống, Thích Nguyên Hàm như thể bớt áp lực, dựa người ra sau, ngón tay sờ lên môi, tự hỏi mình làm sao vậy.

Rõ ràng chỉ là buộc miệng nói ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!