Chẳng ai nghĩ đến Khương Lâm Nguyệt lại tung ra những thứ này ở tiệc sinh nhật ông cụ, bà ta đã triệt để chà đạp lên mặt mũi của ông cụ.
Khiến người ta thật thổn thức.
Tiệc sinh nhật lần này, tuy không rầm rộ khoa trương, nhưng khách tham gia đều là những nhân vật tai to mặt lớn, làm ầm ĩ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng cần xa xôi, sớm muộn gì nhà họ Chu cũng nổi nhất cái giới này.
Quá mất mặt.
Ông cụ không còn mặt mũi nào ở đó, quay người về phòng ngủ.
Chuyện còn lại, giao hết cho quản gia giải quyết, ông ấy lấy lý do "nội bộ gia đình mâu thuẫn", kết thúc tiệc sinh nhật trước dự định.
Lúc này mới bảy giờ, mới chạng vạng.
Trong lòng khách hứa như hiểu hết, biết được trong nhà xảy ra chuyện nhanh chóng rời đi, chỉ có vài người bạn của ông cụ ở lại vài phút, khuyên giải an ủi vài câu.
Người vừa đi, nhà họ Chu lại như vỡ chợ, phụ nữ thì đua nhau chất vấn đàn ông người trong ảnh là ai, hỏi họ rốt cuộc có nɠɵạı ŧìиɦ không, tiếng khóc của nhà chú ba to nhất, cô ba cầm túi đập mạnh vào đầu chú ba, hỏi ông ấy người đàn ông trong ảnh là ai.
Bác cả cùng chú ba không trả lời được, liền đi chửi Khương Lâm Nguyệt, trách móc bà ta sao lại hại mình, vu cáo mình nɠɵạı ŧìиɦ, bọn họ phẫn nộ trừng Khương Lâm Nguyệt, Khương Lâm Nguyệt không nói một lời, bọn họ tức đến nỗi suýt thì sắn tay áo lao lên đánh người.
Khương Lâm Nguyệt vẫn im lặng không lên tiếng, cả chồng lẫn con đều không nói giúp bà ta, mặt bà ta tái mét. Chu Văn Bá đi đến, ông ta không ngừng đẩy cái kính nơi sống mũi, chửi: "Khương Lâm Nguyệt, bà điên rồi đúng không!
"Khương Lâm Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy, không hề báo trước, một tát giáng thẳng vào mặt Chu Vĩ Xuyên. Bà ta tát rất mạnh, nửa bên mặt này của Chu Vĩ Xuyên sưng lên. Chu Vĩ Xuyên có tính giống Khương Lâm Nguyệt, rất giữ thể diện, lập tức nổi giận, cãi nhau với mẹ hắn, đùn đẩy mọi trách nhiệm lên người mẹ hắn."Nếu như không phải do mẹ ngu muội, thì sẽ loạn lên ai ai cũng biết sao? Mẹ xem lại bản thân đi, mẹ hại ông nội mất hết mặt mũi, hại cả nhà chúng ta sau này không ngóc đầu dậy trong giới kinh doanh được!
Hoàn toàn biến thành trò cười, rốt cuộc mẹ muốn làm gì, nhất quyết muốn trái đất xoay theo mình, mẹ mới vui đúng không?
Khương Lâm Nguyệt cuồng loạn: "Tao nói bao nhiêu lần rồi, cô ta là tình nhân của vợ mày, chúng nó là một nhóm! Một nhóm đó mày biết chưa!"
Chu Vĩ Xuyên to giọng phản bác: "Không phải, cô ấy không phải, hai người đó mà có tư tình với nhau, thì con có tư tình với mẹ!"
"Thằng khốn nạn!"
"Chát!
"Lại thêm một tát. Ồn áo xấu mặt quá, sự yên bình vẻ ngoài là như thế, chỉ cần xé bỏ đi lớp bề ngoài, thì rác rưởi chất đống bên trong, sẽ không thể che giấu được nữa. Buồn nôn thật đấy. Nhà họ Chu quá hỗn loạn, Diệp Thanh Hà ở đây cũng không thích hợp, Thích Nguyên Hàm đưa Diệp Thanh Hà ra ngoài, nhỏ giọng nói:"Cảm ơn em đã giúp, tôi nợ em ân tình này, sau này nếu cần tôi giúp đỡ, em chỉ cần nói ra là được."
Diệp Thanh Hà nói: "Giúp thì không cần đâu, nhưng mà, em có một điều kiện nho nhỏ."
Trên đời không có cái gì là miễn phí, làm to chuyện như vậy, chắc lệ phí không ít, Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Điều kiện em cứ đưa ra tùy thích, chỉ cần trong phạm vi tôi có thể chịu đựng.
"Diệp Thanh Hà hít một hơi, ngẩng cằm lên, thái độ thả lỏng cuối cùng cũng thêm phần nghiêm túc. Chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là do nàng làm, nàng lại như một người ngoài đứng xem kịch hay. Nàng ngẫm nghĩ vài giây, nói:"Em chỉ muốn đến..."
"Chu Vĩ Xuyên, anh mở to mắt ra nhìn hai con tiện nhân kia, chúng nó giống quan hệ không tốt hả, chúng nó sắp cao chạy xa bay cùng nhau đấy.
"Giọng của Khương Lâm Nguyệt cắt đứt lời nói của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ không vui. Chu Vĩ Xuyên vội đi đến, bực dọc nói:"Hai người đang làm gì, muốn đi đâu?"
Thích Nguyên Hàm hơi ngẩng đầu, nhìn Chu Vĩ Xuyên, giọng điệu bình tĩnh, nói: "Lần đầu tiên tôi thấy bác gái kêu cháu họ là tiện nhân, cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh bác gái không quen cháu họ đấy. Chu Vĩ Xuyên, anh thấy thú vị không?
"Chu Vĩ Xuyên sững người. Hắn làm sao quên rồi. Diệp Thanh Hà còn có một thân phận, là em họ của hắn! Chu Vĩ Xuyên bị Khương Lâm Nguyệt mắng cho ngu người, muốn giải thích cũng không biết nói từ đầu, đầu óc biến thành bã đậu, hắn rặn cả ngày chỉ rặn ra chữ"Vợ".
"Em vẫn nên về trước vậy, hôm nay gây phiền phức rồi," Diệp Thanh Hà khẽ gật đầu, vẫn duy trì phép tắc xã giao cơ bản, so với đám người này, nàng trông thoát tục như vậy, dường như đứng ngoài câu chuyện này, hôm nay chỉ đến ăn vụng hai miếng điểm tâm, đúng lục bắt gặp cảnh phim nhà giàu hỗn chiến mà thôi.
Bộ phim nhà giàu hỗn chiến mà còn tiếp diễn, Khương Lâm Nguyệt vẫn chửi Chu Vĩ Xuyên, hiện tại bà ta đã biết thêm một mặt của con trai mình, nhất thời khó chấp nhận mà suy sụp một hồi.
Thích Nguyên Hàm nghe đến mệt, vòng qua bọn họ đi lên lầu.
Không biết ai đụng vào cái loa ở tầng một, lúc đó còn chưa kịp hát, đã bắt đầu phát, "Hoa Xuân cùng trăng Thu là đẹp đẽ nhất, tình cảm thời niên thiếu là thật lòng nhất, cuộc đời như đám mây khói vội vã trôi qua... thời gian vĩnh viễn không dừng lại, đem theo tuổi xuân của chúng ta..."
Đúng một bài .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!