Chương 112: Chị ơi, để em, em lẳиɠ ɭơ hơn chị.

Diệp Thanh Hà nhìn chằm chằm Thích Nguyên Hàm, rõ ràng chị ở kế bên, nhưng ngắm như thế nào cũng không đủ, con tim đập thình thịch. Bàn tay nàng sờ lên ngực, âm thanh rung động rất lớn, là thật, không phải là nàng đang mơ.

Đến Thích Nguyên Hàm còn nghe thấy tiếng tim đập của nàng, quay đầu nhìn nàng, "Sao thế?"

"Em không sao." Diệp Thanh Hà hít sâu một hơi, nói: "Em lại đi đàn một lúc nữa, đàn cho chị nghe nhé."

"Được." Thích Nguyên Hàm biết Diệp Thanh Hà muốn ổn định lại tâm trạng, chẳng phải sao, tiếng yêu tuột ra đầu môi là có trọng lượng, biến thành một cái khóa, trói bọn họ vào nhau, trở thành một loại ràng buộc tình yêu, sau này nói chuyện, cách xưng hô đôi bên của họ cũng phải thay đổi theo.

Diệp Thanh Hà ngồi ở giữa đại sảnh.

Đèn trùm pha lê trên đầu nàng hắt xuống những tia sáng vàng cam, mờ ảo lấp lánh, tựa như ly rượu hổ phách đổ xuống, tỏa ra hương rượu mê người, đọng lại vị rượu say đắm.

Diệp Thanh Hà châm lửa một điếu thuốc, để lên giá đỡ đàn piano.

Khúc nhạc Diệp Thanh Hà đàn lần này, Thích Nguyên Hàm không nghe ra được là bài nào, nhưng lại chầm chậm nghiềm ngẫm được hàm ý trong đó.

Cô mở điện thoại ra ghi âm.

Giai điệu lúc lên lúc xuống, êm đềm như biển, dập dờn dậy sóng, đây là cảnh lòng của Diệp Thanh Hà, từ lúc hèn nhát khẩn cầu Thích Nguyên Hàm cho nàng cơ hội, đến khi yêu đương bình đẳng với Thích Nguyên Hàm, chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được thành quả, cuối cùng cũng theo đuổi được người nàng thích, cuối cùng cũng nghe thấy người nàng thích nói yêu nàng.

Một phút cuối cùng, Diệp Thanh Hà đàn rất sâu lắng, lặp đi lặp lại tựa như những lời tỏ tình, cho đến khi ngón tay dừng lại. Trong nhà hàng có rất nhiều người đang lắng nghe, Diệp Thanh Hà lịch sự đứng lên cúi người xuống.

Nàng trở về ghế ngồi, hỏi Thích Nguyên Hàm, "Em đàn thế nào? Chị có rung động không?"

Thích Nguyên Hàm nghiêm túc nhìn nàng, đang nghĩ xem nên đánh giá từ đâu, kỹ thuật đàn, hay là sức nghệ thuật mà nàng thể hiện ra.

Hai tay Diệp Thanh Hà chống má, để cô xem, để cô thưởng thức, còn để cô khen ngợi mình nữa.

Lông mày ra lông mày, đôi mắt đào hoa, chỉ nhìn như vậy, sẽ cho rằng người phụ nữ này tuyệt tình, là một người phụ nữ hay thay lòng đổi dạ, nhưng bắt đầu từ khi tình yêu nảy mầm nàng vẫn luôn yêu một người, chưa từng thay đổi.

Thích Nguyên Hàm mở ghi âm ra, phát bản nhạc cô vừa mới ghi âm lại, cô nghiêm túc nói: "Chết thật đấy, thế mà chị không tìm được chỗ nào không hay hết, tự nhiên trong lòng chị em trở nên hoàn mỹ rồi, không có gì bắt bẻ được, chuyện gì thế này?

"Đây là lời thật lòng, là cảm nghĩ chân thực. Bây giờ cô thật sự không tìm được nhược điểm của Diệp Thanh Hà nữa rồi. Thay đổi nhanh thế nhờ. Diệp Thanh Hà nghe xong cười mãi, hoàn toàn không ngậm miệng lại được, nàng thoáng mím môi, nói:"Ăn thôi, bây giờ ăn cơm tình nhân mới có vị nè.

"Bữa cơm tình nhân, thì phải là tình nhân cùng ăn mới mang lại cảm giác chứ. Thích Nguyên Hàm không quên Thẩm Dao Ngọc, cô hỏi:"Gọi Dao Ngọc đến, em để bụng không?"

"Không đâu.

"Diệp Thanh Hà vui lắm rồi, chỉ ước có thể kéo Thẩm Dao Ngọc đến đây làm người làm chứng cho họ. Nàng nói:"Hình như em vừa thấy chị ấy ở bên ngoài."

Thích Nguyên Hàm đứng lên xem, bên ngoài không còn ai nữa, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Dao Ngọc.

Cô rất lo cho Thẩm Dao Ngọc, cô vốn muốn đến đây để an ủi Thẩm Dao Ngọc, giúp Thẩm Dao Ngọc sống sót qua cửa ải tình yêu, thế mà bây giờ bản thân lại chạy đi hẹn hò yêu đương, cô sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Thẩm Dao Ngọc.

Thích Nguyên Hàm gửi tin nhắn đi, Thẩm Dao Ngọc gửi ảnh đến.

Trong ảnh Thẩm Dao Ngọc giơ quyển "Kế hoạch thành ngôi sao của Thẩm Dao Ngọc", cô ấy cười ngọt ngào với ống kính, thêm một dòng chữ: [Đây là quà lễ tình nhân tốt nhất từ trước đến nay mà tớ nhận được, còn đáng tin hơn tìm người yêu.]

Thẩm Dao Ngọc sợ nhất cái gì, chính là sự bấp bênh không chắc trong ngành giải trí. Ngành giải trí bỏ cũ lấy mới quá nhanh, cô ấy luôn không thấy được tương lai, đưa bản kế hoạch này cho cô ấy, bỗng chốc, cô ấy thấy chặng đường phía trước rực rỡ ánh sáng.

Cô ấy lại trả lời từng đoạn dài chúc phúc Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm xem xong, cười tươi trả lời cô ấy: [Cậu cũng phải vui vẻ, chờ đợi hạnh phúc thuộc về cậu.]

Chuyện hẹn hò yêu đương có thể chia sẻ với người khác, Thích Nguyên Hàm thấy mình như được uống mật, ngọt ngào chảy đến cổ họng, đây là lần đầu tiên cô thật sự cảm nhận được niềm vui của yêu.

Phục vụ bưng đồ ăn lên, là bít tết, Thích Nguyên Hàm cắt bít tết xong, vừa định bỏ vào miệng, cái nĩa của Diệp Thanh Hà đã bay đến, nàng nói: "Bạn gái à, chị hãy há miệng ra nào."

Thích Nguyên Hàm há miệng ăn, cũng đút miếng bít tết của mình đến bên môi Diệp Thanh Hà, ngày trước thường xuyên nhìn thấy các cặp tình nhân khác đút kiểu này, cô còn thấy lạ, cho rằng đám tình nhân kia không coi trọng chỗ công cộng khoe khoang quá mức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!