Mới sáng sớm, Thích Nguyên Hàm tự nhiên bị em gái xoa đầu một cái, cô luôn thấy cái đầu mình âm ấm, cái cảm giác kia, xúc cảm đó mãi mà không biến mất.
Diệp Thanh Hà làm một chuyện "ỷ nhỏ bắt nạt lớn
", cả người phấn chấn lắm, nhìn tay mình cười mãi, không ngừng ngắm chăm chú khuôn mặt của Thích Nguyên Hàm, ánh mắt nóng bỏng kia, sắp nướng cháy Thích Nguyên Hàm đến nơi rồi. Mưa cả một đêm, trong sân đọng nước rất dày, đã ngập đến bắp chân, đi lại không được thuận tiện cho lắm. Diệp Thanh Hà xách váy chạy xuống bậc thềm, đi đến cửa sân, ngó ra bên ngoài. Vừa hay có người đi qua, chắc là cô giúp việc nhà nào đó gần cạnh, Diệp Thanh Hà hỏi đôi câu, quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, nói:"Hệ thống thoát nước của nhà chị có khi hỏng rồi đó, vừa rồi cái dì kia nói sân nhà họ không ngập."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Có khả năng, ngày trước chuyển vào chị chưa tìm người đến kiểm tra."
Hai người họ không biết xử lý cái này, Thích Nguyên Hàm suy nghĩ một vài giây, nói: "Thế này nhé, em lái xe đến công ty trước, chị gọi người đến sửa."
"Em đến công ty cũng chẳng có việc gì làm."
Diệp Thanh Hà lại xách váy quay lại, trời lại bắt đầu mưa phùn, nàng đi đến bậc thềm, nói: "Xem xem có cái gì chưa dọn vào không, chứ đừng để dầm ướt hư đi.
"Thích Nguyên Hàm cúi đầu gõ chữ, đang xin nghỉ với ban quản trị, định ở nhà họp online, cô gõ xong hàng chữ nhìn lên trên tầng, ban công không ngập, nhưng đồ đạc cơ bản đã ướt hết rồi. Diệp Thanh Hà muốn lên trên xem sao, bị cô vẫy tay đuổi xuống."Sàn nhà trơn lắm, ngã một cái là đau mấy ngày đấy, đợi người có chuyên môn đến xử lý đi." Thích Nguyên Hàm thu dọn đồ đạc lại, "Em xuống đây chơi này đừng có chạy lung tung.
"Diệp Thanh Hà giúp xách một ít đồ, còn khá ngoan ngoãn kia, xuống lầu thì thấy mèo đang ngồi xổm ở bậc thềm, dường như muốn chạy ra ngoài chơi. Diệp Thanh Hà ôm mèo vào, nói:"Sao nào, muốn tắm hả, đi, vào phòng tắm."
Nàng ôm mèo đi vào phòng tắm, mèo cảm nhận được, ra sức vùng vẫy.
Thích Nguyên Hàm cởϊ áσ khoác vắt lên trên ghế, chỉ e rằng lát nữa mưa to, cô lấy điện thoại xem dự báo thời tiết, sáng nay còn mưa một cơn nữa, đến bốn giờ chiều mới ngừng, vẫn là mưa to sấm sét.
Một lúc sau, thư ký gửi tin nhắn đến, nói là vài lãnh đạo cấp cao cũng không đến công ty được, cũng kiểu do nhà bị ngập nước.
Thích Nguyên Hàm trả lời tin nhắn: [An toàn là trên hết.]
Họp video online kéo dài nửa tiếng đồng hồ, Thích Nguyên Hàm ôm máy tính đến bàn bar ngồi, pha một tách cà phê, đợi tất cả mọi người đến đủ.
Lần này họp, chủ yếu là về công ty, Thích Nguyên Hàm tiếp nhận Chu thị đã lâu, cũng nên điều động nội bộ công ty rồi, cô rất không thích cái cách phát triển của ông cụ.
Thích Nguyên Hàm hỏi một câu, "Đã đến đông đủ chưa?
"Mọi người đều nhìn màn hình, thi nhau gật đầu. Thích Nguyên Hàm chuẩn bị bắt đầu cuộc họp, thì có lãnh đạo cấp cao nhỏ tiếng khẽ nhắc nhở một câu,"Hình như còn thiếu Diệp tổng, hôm nay cô ấy không đến công ty, cũng không tham gia video, có phải chưa thông báo cho cô ấy biết hay không.
"Thích Nguyên Hàm liếc qua phòng tắm, ở đó đang nổ ra cuộc chiến giữa nhân loại và mèo, cũng không biết bên nào sẽ giành thắng lợi, cuộc chiến rất kịch liệt. Cô lắc đầu, trực tiếp bắt đầu cuộc họp, nói:"Công ty muốn vươn lên một tầm cao mới, không thể đặt trọng tâm vào việc đi giành của công ty khác, cứ có suy nghĩ lệch lạc như vậy, quan trọng là chất lượng dự án, sau này trọng tâm sẽ nằm ở đội dự án..."
Thích Nguyên Hàm liệt kê ra mấy mục, dự án, đầu tư, từ thiện... thay đổi toàn bộ cách thức của nhà họ Chu ngày trước, trong lòng mọi người đều hiểu, mặc dù hiện tại Thích Nguyên Hàm vẫn làm quan nhà họ Chu, công ty trông vẻ vẫn mang họ Chu, thực ra, đội ngũ cốt lõi của Đường Nguyên đã và đang thay thế dần dần công ty.
Suy cho cùng có thay đổi như thế nào, chỉ cần kiếm được tiền, công ty có họ gì cũng không quan trọng. Mọi người nói năng thoải mái, đưa ra một số ý kiến của riêng mình.
Thích Nguyên Hàm bưng cà phê uống, ghi nhớ từng cái một.
Cô đặt cà phê xuống, chú mèo vừa tắm xong còn chưa lau khô người đã xộc tới, bọt xà phòng trên người mèo còn chưa xử lý, trên cái tai có một bọt bong bóng lớn.
Chắc là không muốn tắm đây, muốn trốn vào lòng Thích Nguyên Hàm, mèo chen vào lòng cô, cọ ướt lồng ngực Thích Nguyên Hàm.
Diệp Thanh Hà chạy ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy một màn này, cực kỳ giận dữ, nàng vừa mới bị mèo vẩy cho một người nước, vừa mới nhấc người lấy cái khăn, mèo đã lao ra ngoài.
"Xuống ngay lập tức, không phải đã nói là đừng có quấy mẹ sao, xem con làm gì người mẹ rồi kìa.
"Diệp Thanh Hà vừa đi vừa mắng, quần áo nàng ướt hết rồi. Thích Nguyên Hàm ôm mèo lên trả cho Diệp Thanh Hà, nói:"Em đóng cửa phòng tắm lại, không nó lại nhảy ra được đấy."
"Không vâng lời cực kỳ."
Diệp Thanh Hà chỉ bảo mèo một hồi, mèo híp mắt, không quan tâm đến Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà khẽ hỏi: "Không làm lỡ chị họp chứ."
"Nếu như vừa rồi em không gọi một tiếng "mẹ", chắc không có gì, bây giờ...
"Có khi tất cả mọi người đều đang hình dung ra, họ có phải là đã kết hôn rồi hay không. Thích Nguyên Hàm nói:"Không có việc gì đâu, ôm nó về phòng đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!