Chương 35: (Vô Đề)

Ba ngày sau, đúng lúc Dụ Tiêu và chồng đang nỗ lực sử dụng quan hệ để can thiệp vào Đại đội Đặc chủng của chiến khu phía Tây, thì Viện tâm lý lại chủ động liên hệ với Dụ Thần, mong hắn có thể đến nói chuyện một buổi.

Dụ Thần vẫn chưa về thành phố An, nhận được thông báo thì lập tức chạy đến Viện. Nhân viên đưa hắn đến một căn phòng nhỏ, trong đó có một người đàn ông trung niên khoác áo bác sĩ. Thấy hắn bước vào, ông liền đứng lên, lịch sự mời hắn ngồi xuống, rồi rót một chén nước ấm đặt trước mặt hắn.

Ông tự giới thiệu: "Xin chào, cậu Dụ. Tôi họ Kỳ, là bác sĩ tâm lý phụ trách cho Hạ Hứa.

"Dụ Thần mở to mắt, không che giấu sự căng thẳng. Giáo sư Kỳ cười cười:"Thôi thì cứ gọi cậu ấy bằng tên thật đi! Hạ Hứa, "hạ" trong "mùa hạ", "hứa" trong "hứa hẹn", hẳn là cậu ấy đã nói với cậu rồi, đúng không?"

Dụ Thần đứng dậy, khàn giọng nói: "Vâng, chào ông."

"Là thế này." Ông ra dấu mời hắn ngồi xuống:

"Cậu vốn là bệnh nhân của bác sĩ Chu, theo lý thuyết thì tôi không được đọc ghi chép về cậu ở chỗ ông ấy. Nhưng cơ cấu hành chính trong viện chúng tôi hơi khác ở ngoài một chút – tôi là viện phó, nên có đủ tư cách và trách nhiệm để hỗ trợ những bác sĩ bình thường."

Ông dừng lại một chút: "Nói cách khác — bác sĩ Chu có thể báo cáo với tôi về tình trạng của cậu."

Dụ Thần đã đoán được đối phương muốn nói gì, gật đầu đáp: "Tôi hiểu rồi. Tôi và người nhà cũng đang rất muốn hợp tác với quý Viện."

"Cảm ơn cậu đã hiểu."

Giáo sư Kỳ lấy ra một tập tài liệu, mở nó ra nhưng lại không đọc, chỉ điềm đạm nhìn hắn, dường như đã biết nội dung trong tài liệu nọ: "Cậu Dụ, sau khi gặp Hạ Hứa vào ba ngày trước thì cậu có thấy ảo giác nữa không?"

"Không." Nghe thấy hai chữ "Hạ Hứa", trái tim Dụ Thần liền đập nhanh hơn, trong mắt cũng tỏa ra ánh sáng:

"Lúc trước tôi nhìn thấy ảo giác là vì quá nhớ em ấy, đồng thời cũng muốn sa vào ảo giác không muốn tỉnh lại. Giờ tôi đã gặp lại em ấy rồi, biết em ấy vẫn còn sống, nên…"

Khóe miệng hắn cong lên: "Nên tôi nghĩ là, sau này tôi sẽ không gặp ảo giác nữa."

"Thế thì tốt." Giáo sư Kỳ nói:

"Chỉ người buộc dây mới gỡ dây được – sự xuất hiện của Hạ Hứa đã tháo gỡ khúc mắc của cậu. Lần này tôi mạo muội mời cậu tới, là muốn nhờ cậu"gỡ dây" cho Hạ Hứa."

Dụ Thần ngồi thẳng người lên, toàn thân căng thẳng.

"Thực ra từ hôm trước đọc được ghi chép về cậu ở chỗ bác sĩ Chu, là tôi đã muốn mời cậu đến rồi – chỉ có cậu mới là "phương thuốc" cho Hạ Hứa."

Ông đan hai tay vào nhau:

"Nhưng bây giờ, trên danh nghĩa Hạ Hứa thuộc về Tổ hành động đặc biệt của Bộ Công An, cũng là thành viên quan trọng trong Đại đội Đặc chủng của chiến khu phía Tây, thân phận rất đặc thù. Vậy nên trước khi được bọn họ cho phép, tôi sẽ không có quyền được tiết lộ tình hình của cậu ấy cho cậu biết. Trong hai ngày qua, tôi đã liên lạc với người phụ trách của Đội Đặc chủng và Tổ hành động đặc biệt. Biết cậu có thể giúp Hạ Hứa khỏi bệnh rồi, họ mới đồng ý để tôi mời cậu đến đây."

Trong phòng có điều hòa nên không nóng, nhưng lưng Dụ Thần lại ướt đẫm mồ hôi.

Giáo sư Kỳ nhận ra là hắn đang căng thẳng, liền cười cười trấn an:

"Bây giờ, tôi sẽ kể lại cho cậu nghe những gì Hạ Hứa đã trải qua kèm theo trạng thái tâm lý của cậu ấy. Nếu có gì muốn hỏi, cậu có thể ngắt lời tôi bất kỳ lúc nào."

Dụ Thần cũng muốn thả lỏng lắm, nhưng hắn không thể làm được. Giọng giáo sư Kỳ rất trầm, tốc độ vừa phải, nhưng nội dung trong nó lại như những tảng đá lớn, dội thẳng vào lòng Dụ Thần.

Hai năm trước khi bắt đầu đến Vân Nam, trạng thái tâm lý của Hạ Hứa đã hơi bất ổn. Anh vừa canh cánh trong lòng chuyện mình là "kẻ thứ ba

", vừa không thể ngăn nổi bản thân nhung nhớ Dụ Thần – tuy ban ngày anh vẫn tỏ ra bình thường, nhưng đến đêm lại thường xuyên mất ngủ. Khi Đại đội Đặc chủng đến chọn người, anh liền đi không chút do dự. Sau đó nữa, khi được chọn đi nằm vùng, thân phận"Hạ Hứa

"của anh bắt buộc phải hủy đi – thế mà anh lại thấy thoải mái hơn chút. Trước khi đến vùng Viễn Bắc, đội trưởng bảo anh đặt một cái tên cho thân phận mới. Gần như anh không hề suy nghĩ, thốt lên:"Đặt là Hứa Thần đi!"

Hứa trong Hạ Hứa, Thần trong Dụ Thần.

Một khi đã bước lên con đường nằm vùng, hầu như không ai có thể trở về nữa. Chôn thây nơi xứ lạ, sẽ không ai biết được quá khứ của anh.

Nên anh muốn buông thả mình một lần – nếu đời này anh không thể ở bên người anh hằng yêu dấu, vậy thì anh đành lén để tên hai người hợp lại với nhau, coi như chút an ủi nho nhỏ vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!