Gần đến Tết Âm lịch, lịch xã giao của Dụ Thần ngày một dày đặc hơn. Sau một buổi tiệc của những người nổi tiếng vào tối muộn, trợ lý lái xe đưa hắn về, đến một ngã tư mới hỏi: "Sếp, hôm nay sếp định về…"
"Về nhà.
"Hắn đã uống ít rượu, chống một tay lên bệ cửa sổ ở ghế sau, khàn giọng đáp. Trợ lý lập tức rẽ sang phải:"Vâng, sếp cứ ngủ đi ạ, đến nơi em sẽ gọi sếp!
"Dụ Thần không trả lời cậu, mặt không đổi sắc nhìn ra đèn đường sáng rực bên ngoài. Những chiếc bóng đó lướt qua trong đôi mắt đen như mực của hắn, rồi lại để lại bóng tối sâu thẳm. Trợ lý đã quen thuộc với con đường này từ lâu. Đã hơn một năm nay, số lần Dụ Thần về khu dân cư cũ kỹ đó còn nhiều hơn số lần hắn về căn nhà cao cấp của chính hắn rất nhiều. Mỗi lần muốn đến đây, hắn đều nói là"về nhà
"; còn muốn về nơi kia thì sẽ nói tên khu nhà ra. Nhưng nơi hắn gọi là"nhà
"đó lại luôn luôn vắng ngắt, không có người chờ hắn trở về, cũng không có dấu vết sinh hoạt của người nào khác trừ hắn ra. Nửa giờ sau, họ đã về đến nơi. Lúc Dụ Thần bước ra từ trong xe, đầu hắn đã hơi choáng, bước chân hơi lảo đảo. Trợ lý muốn dìu hắn lên tầng, nhưng hắn chỉ cười cười khoát tay:"Cậu cũng về sớm chút đi!
Hôm nay đã mệt quá rồi."
Khu tập thể này đã rất cũ, đèn trong hành lang bị hỏng vài chiếc, trên tường dán khá nhiều tờ rơi quảng cáo thông bể phốt hay phá khóa này nọ.
Dụ Thần không muốn vịn vào tay vịn cầu thang, cũng không muốn chống lên tường nhà bẩn thỉu, chỉ có thể choáng váng đi bộ lên tầng bảy, lên đến nơi đã mệt đứt hơi.
Mở cửa ra, hắn thả mình xuống ghế salon, đầu óc vốn căng thẳng chợt được thả lỏng một chút. Nằm gần mười phút, hắn ngồi dậy thở dài một hơi, đến phòng bếp rót một ly nước ấm, rồi tựa bên cửa sổ, hút thuốc để tỉnh rượu.
Hút liên tục ba điếu thì cơn say trong hắn đã tan phân nửa, nhưng mãi vẫn chưa buồn ngủ. Uống xong ly nước, hắn liền lấy cây lau nhà treo trên ban công xuống, bắt đầu lau dọn nhà cửa.
Đằng nào cũng không ngủ được, sáng ra hắn còn phải bay đến Vân Nam nữa, thôi thì tổng vệ sinh chút vậy.
Sắp hết một năm rồi, vạn nhất chuyến đi đến Vân Nam lần này có kết quả gì mới thì sao?
Dụ Thần cười khổ. Nếu Hạ Hứa có trở về, thì coi như căn nhà sạch sẽ này sẽ là quà mừng năm mới cho anh nhỉ?
…Dù đây vốn chính là nhà của anh.
Hơn một năm trước, sau khi trở về từ Vân Nam, Dụ Thần đã tìm người đã mua căn nhà này, rồi mua lại nó bằng một số tiền lớn. Tiếc là khi ấy, đối phương đã thay hết trang thiết bị mới, không còn giữ lại chút vết tích cũ nào của ông cháu Hạ Hứa cả.
Nhưng may là… vẫn lấy căn nhà về được.
Dụ Thần sửa chữa lại từ trong ra ngoài; rồi mang hết sách vở hồi cấp ba, đồ đạc và quần áo từ khu chung cư quân đội về đây.
Từ đó, hắn hoàn toàn thờ ơ với khu nhà cao cấp kia, mỗi đêm vẫn luôn nằm trong phòng ngủ của Hạ Hứa, thỉnh thoảng ngồi trước bàn học của Hạ Hứa, tưởng tượng đến dáng vẻ anh ngồi đây, chăm chỉ học tập của mười năm trước.
Dụ Quốc Kiều đã từng tới đây một lần, mắng hắn là kẻ điên. Nhưng Dụ Tiêu và Dụ Kình lại cản ông lại, không cho ông can thiệp vào cuộc sống của hắn nữa.
Dù sao ông cũng già rồi, không còn quyết đoán được như năm xưa, lại vẫn luôn mang nỗi hổ thẹn và hối hận với hắn; nên cuối cùng đành buông xuôi, mặc hắn thích sống thế nào thì sống.
Thực ra, trừ việc chuyển về ở trong khu tập thể xập xệ này, thì Dụ Thần cũng không làm ra chuyện gì khiến người nhà phải lo lắng. Chuyện công ty hắn vẫn giải quyết đâu ra đấy, thậm chí hắn còn say mê công tác hơn cả khi xưa.
Dường như bất kể là việc Hạ Hứa hy sinh, hay việc Thường Niệm chết bệnh, cũng chẳng đả động gì đến hắn cả.
Nhưng Dụ Quốc Kiều vẫn hơi hơi không hài lòng.
Mùa xuân năm ngoái, Thường Niệm qua đời. Tuy đứa trẻ này đã vẽ ra những lời nói dối kinh khủng, nhưng dù sao thì hai nhà Thường – Dụ vẫn rất thân thiết với nhau, thêm cả những mối quan hệ lợi ích dây mơ rễ má; nên Dụ Quốc Kiều vẫn muốn Dụ Thần đến dự tang lễ của Thường Niệm – coi như là vẽ một dấu chấm tròn cho mối quan hệ này.
Lớp người lớn tuổi nghĩ gì cũng có đạo lý của họ, ví như "nghĩa tử là nghĩa tận" vậy – dù sao thì người chết cũng là hết, không nên tuyệt tình quá làm gì.
Nhưng Dụ Thần lại từ chối.
Hắn không chỉ không tham gia tang lễ, mà còn liên tục bay tới Vân Nam, hỏi thăm mọi nhánh bộ đội biên phòng về tin tức của Hạ Hứa.
Kết quả có thể tưởng tượng được – tất cả đều nói là Hạ Hứa đã chết.
Dụ Thần cũng đã đến Bắc Kinh, nhưng thông tin lấy được vẫn làm hắn phải thất vọng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!