Chương 25: (Vô Đề)

Chuyện tàn nhẫn nhất trên đời chính là — vất vả lắm bạn mới tìm lại được trí nhớ, nhưng người quan trọng nhất trong hồi ức kia lại không thể quay về nữa.

Từ bé đến lớn, Dụ Thần đã đánh nhau rất nhiều lần, thắng thì nhiều mà thua thì ít, hầu như chưa bao giờ bị đánh cho tím mặt cả. Trong trận đánh hội đồng hôm đó, người tên Hạ Hứa kia đấm rất mạnh, từng cú từng cú giáng thẳng vào thịt, làm khóe miệng hắn nứt ra, trông khá là chật vật.

Nhưng hắn cũng không cho anh được thoải mái — mấy vết xanh tím lớn ở bụng và xương sườn anh đều là tác phẩm của hắn cả.

Cứ nghĩ rằng đánh xong là thành thù rồi; ai dè lúc vươn tay kéo hắn dậy, anh lại làm ra một việc mà không ai ngờ tới — anh cúi người xuống, phủi bụi trên đùi hắn đi.

Cái quái gì vậy?

Dụ Thần ngẩn ra, sững sờ nhìn cái gáy đẫm mồ hôi và bóng râm do đứng ngược sáng trên gò má anh, rồi lại nhìn xuống thắt lưng đang khom xuống và cánh tay thon dài của anh…

Tim hắn chợt "thịch

"một tiếng. Sau khi ngồi dậy, Hạ Hứa không ngẩng lên nhìn hắn nữa, hai tai anh đỏ bừng lên, đỏ như sắp rỉ máu. Hắn híp mắt lại, không hiểu sao mà trong đầu lại nảy ra một từ rất là không hợp ngữ cảnh —"Thật đáng yêu!"

Hình như anh hơi xấu hổ và căng thẳng, khóe mắt vẫn liếc sang chỗ hắn. Nhìn anh hoảng hốt đứng bật dậy, tự dưng hắn cũng thấy lúng túng. Trong khoảnh khắc xoay người, hai tay hai chân anh chợt vung cùng một hướng, nhưng đã sửa lại ngay, nên những người khác không hề để ý.

Từ đó về sau, Dụ Thần bắt đầu thấy hứng thú với Hạ Hứa. Trước đó hắn thường xuyên trốn học, chẳng mấy khi đến trường; nhưng bây giờ thì ngày nào hắn cũng đến, dùng mọi cách để hỏi thăm tin tức về lớp trưởng lớp 10 -1.

Đám anh em cùng đi hội đồng Hạ Hứa hôm đó với hắn cũng rất tức giận, lại biết hắn bị anh đấm vào mặt; cộng với vẻ hung thần ác sát của hắn khi hỏi về anh – hắn đã che giấu cảm xúc rất tốt – nên ai cũng nghĩ là hắn đang hỏi dò để chuẩn bị trả thù anh.

Nhưng không ai biết rằng… hắn chỉ đang nảy sinh một tình cảm không thể cho ai biết với anh mà thôi.

Càng biết nhiều về anh, ý nghĩ muốn chiếm hữu anh cũng bành trướng càng lớn — dường như con trai thời dậy thì luôn có ham muốn độc chiếm rất mạnh.

Lần trước Hạ Hứa đè hắn xuống đất, hắn đã sức cùng lực kiệt, không thể xoay người. Bây giờ, hắn đứng dựa vào hành lang trước cửa lớp 10-19, nhìn Hạ Hứa và bạn bè đi vào lớp 10-1 bên dưới.

Hắn híp mắt lại, trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình đè cơ thể trần truồng của anh xuống, làm vài vận động này này nọ nọ.

Muốn chịch Hạ Hứa, muốn chiều chuộng Hạ Hứa, muốn đối xử thật tốt với Hạ Hứa.

Trong lúc anh vội vàng bài vở, chuyện trên lớp và việc làm thêm; thì hắn đã tìm hiểu được hết hoàn cảnh của anh. Hắn biết anh và ông nội đang sống nương tựa vào nhau, gia cảnh khá khó khăn; nhưng hắn cũng biết ở anh không hề có sự tự ti hay rụt rè mà trẻ con nhà nghèo hay có.

Anh hào sảng phóng khoáng, có thể kết bạn với mọi loại người, dù là đóa hoa cao lãnh của trường hay học sinh dốt thi dưới 20 điểm của trường khác.

Ai anh cũng có thể xưng anh gọi em, chỗ nào anh cũng có thể hòa đồng; con trai thì vui vẻ hẹn chơi bóng rổ với anh, con gái thì thường xuyên lén đặt thư tình vào bàn anh. Dường như từ bé anh đã là đứa con cưng của trời, sự bần hàn không hề để lại chút bóng ma nào trên người anh.

Anh quá xuất sắc.

Dụ Thần bắt đầu từ từ đến gần anh, hệt như một thợ săn đang bình tĩnh tiếp cận con mồi vậy. Hắn chọn cách giữa giờ gọi anh ra. Anh hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay xin thầy giáo cho nghỉ, rồi đi cùng hắn. Cả hai đến một sân vắng không người, bắt đầu vui vẻ đánh lộn với nhau.

Khác với hôm đánh hội đồng, lần này hai người không ra đòn độc, cực kỳ để ý đến đối phương. Nhìn thì như hung dữ, nhưng thực chất hai bên chỉ dùng bảy phần lực.

Hạ Hứa nằm trên mặt đất đầy bụi, há miệng thở dốc.

Dụ Thần vươn tay muốn đỡ anh dậy, nhưng anh lại kéo tay hắn, xấu tính muốn đè hắn xuống đất. Nhưng hắn đã chuẩn bị tinh thần rồi, liền thuận thế ngã xuống, cưỡi lên lưng anh.

Anh trợn to mắt, rõ ràng là bị dọa sợ, liều mạng đẩy hắn ra, hoảng hốt hô: "Đừng cưỡi tao!"

Dụ Thần bật cười, đứng dậy kéo anh lên. Hắn nói anh đánh nhau giỏi thật, sau này rảnh rỗi thì có thể "bàn luận" với hắn.

Hạ Hứa đáp ứng ngay lập tức, hầu như không nghĩ ngợi gì. Anh ngẩng lên cười với hắn, nụ cười rực rỡ như ánh dương, dường như quanh người anh đang bao phủ vầng sáng của mặt trời vậy.

Lúc đó hắn đã biết — ít nhất là anh không ghét hắn, đủ để đồng ý chơi đùa với hắn.

Nhưng hoàn cảnh gia đình của hai người lại khác nhau quá nhiều. Nếu tình cảm giữa hai người được phát triển vào thời điểm này, khả năng được người nhà chúc phúc sẽ rất thấp.

Dụ Thần đã nhìn thấu tất cả, nên ngay từ đầu hắn đã quyết định không cho ai biết tình yêu này của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!