Hạ Hứa ngủ mê man suốt đêm, trong mơ đều là những ký ức nhỏ vụn của thời cấp 3. Lúc tỉnh lại, anh thấy đầu mình hâm hâm sốt, cả người vừa rệu rã vừa nặng nề. Ngồi trên giường hồi lâu, anh rút ra một điếu thuốc, đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra.
Nhìn ánh dương đã lấp ló nơi cuối con đường, anh chợt thấy hào hứng hẳn.
Một ngày mới đã bắt đầu.
Anh khẽ thở phào, đoạn đi rửa mặt thay quần áo, làm cơm mang đến cho ông nội ở bệnh viện gần đó, chạy nhanh đến trạm xe buýt, cố gắng chen chúc trên chiếc xe chật hẹp hệt như những người thuộc "tộc đi làm
"khác vậy. Cuộc sống của người bình thường đều là như thế này. Dùng đôi chân bé nhỏ của chính mình để kiếm một chỗ đứng, dùng mồ hôi và đôi khi là máu, để đổi lấy một cuộc sống ổn định trong thành phố này. Bận rộn chen chúc một hồi, Hạ Hứa mới nhớ ra là mình quên chưa uống thuốc. Lúc bước xuống từ xe buýt, bước chân anh đã hơi lảo đảo, vào Cục cảnh sát rồi thì úp sấp lên bàn nghỉ ngơi một chốc. Đội trưởng đến giao việc, anh lơ mơ nghe, chợt nghe"bịch
"một tiếng — một hộp thuốc cảm đột nhiên xuất hiện trên bàn anh. Đồng nghiệp Kỷ Tiêu hỏi nhỏ:"Ông ốm à?
Chưa uống thuốc hả?"
Anh gật đầu: "Tôi quên mất."
Đang định dậy đi lấy nước thì Kỷ Tiêu đã giành lấy cái cốc của anh, đẩy anh ngồi lại xuống: "Ngồi đi, tôi đi lấy cho."
Hai người là anh em thân thiết với nhau, Hạ Hứa cũng không khách sáo với anh ta, nhận nước ấm uống thuốc rồi bảo: "Cảm ơn ông nhé."
Giờ đã sắp đến cuối năm, đội đặc công bận đến tối mắt tối mũi, không ai có thể xin nghỉ chỉ vì cảm vặt được cả — Hạ Hứa chưa bao giờ muốn làm trường hợp đặc biệt. Hơn nữa, bây giờ mà càng rảnh rỗi thì anh sẽ càng suy nghĩ nhiều, thà cứ bận rộn còn hơn.
Anh mặc võ trang đầy đủ, đi tuần tra mục tiêu, thảo luận cách xử lý mấy trường hợp khẩn cấp với đồng đội…. Mỗi ngày cứ trôi qua như thế.
Có lẽ chẳng mấy người là thực sự yêu thương tha thiết công việc của mình; nhưng công việc lại là nơi gửi gắm và cứu rỗi rất nhiều người.
Từ ngày trả thẻ lại cho Dụ Thần, Hạ Hứa đã quyết định chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ trái đạo đức này. Anh rất bận rộn, ở Cục làm mãi không hết việc, tan sở còn phải đến bệnh viện chăm sóc ông nội, chạy đi chạy lại như con quay, về được đến nhà là chỉ muốn lăn ra ngủ.
Chuyện duy nhất còn liên quan đến Dụ Thần là việc anh lấy danh nghĩa hắn để quyên góp tiền cho trường học. Mỗi lần gõ xuống hai chữ "Dụ Thần", trái tim anh lại "thịch" lên một cái. May là 9 vạn 7 không phải là một con số lớn, với hạn mức hằng ngày của anh thì gửi 5 lần là xong.
Lúc gửi đi 1 vạn 7 cuối cùng, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, tắt trang web đi, không muốn xem nữa.
Tâm nguyện từ thuở thiếu niên đã được hoàn thành, chuyện với Dụ Thần cũng đã được đặt một dấu chấm hết. Sai lầm thì vẫn là sai lầm, trái đạo đức vẫn là trái đạo đức. Có những tổn thương mà một khi đã tạo thành thì không thể bù đắp, càng muốn chắp vá thì lại càng quấn riết vào nhau.
Hạ Hứa nghĩ — đằng nào hai bên cũng không thể đi chung một đường, chẳng thà cứ dứt khoát luôn từ bây giờ, đừng liên quan gì đến nhau nữa đi.
—-
Dụ Thần cũng quyết định hệt như anh.
Hôm ấy từ nhà ga quay về bệnh viện, hắn đẩy cửa phòng bệnh ra, liền thấy Thường Niệm đang ngủ mê man trên giường. Hắn im lặng ngồi gần đó, nhìn gò má tái nhợt của cậu, cố gắng nhớ lại những ký ức hồi mình và cậu yêu nhau… Nhưng đều là công cốc.
Nhưng hắn không thể lấy cớ "mất trí nhớ" để phủ nhận một đoạn tình cảm đã từng tồn tại được. Đó là phản bội.
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Thường Niệm. Cậu không tỉnh lại, bình dịch được treo giá yên lặng tí tách. Thứ dịch kia được truyền vào cơ thể cậu, cố gắng giữ lại sinh mạng cho cậu.
Dụ Thần thấy lồng ngực mình chợt nóng lên.
Hắn cứ ngỡ nó là sự đau lòng, nhưng nghĩ kỹ lại mới thấy — đó chỉ là sự áy náy mà thôi.
Hắn đã đẩy cậu đến bước đường phải tự sát.
Hắn rụt tay về, im lặng nhìn khuôn mặt cậu, mặc cho thời gian trôi qua.
Hắn muốn trước khi cậu tỉnh, hắn có thể thích cậu thêm một lần nữa.
Vậy còn Hạ Hứa…
Nghĩ đến cái tên này, trái tim hắn chợt tê rần, như thể bị một bàn tay vô hình xiết chặt lấy. Hắn đè ngực mình lại, nhắm mắt thở hổn hển, mãi sau mới bất đắc dĩ cười khổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!