Dụ Thần mất rất nhiều công sức mới dỗ Thường Niệm lên giường được. Cậu níu mép chăn, khuôn mặt thanh tú trắng bệch không có chút sắc hồng nào, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào hắn, gần như đã hơi… điên điên: "Anh Thần ơi…"
"Anh đây."
Dụ Thần cúi người, lau mồ hôi trên trán cho cậu: "Anh đi lấy thuốc ngủ cho em nhé."
Uống thuốc xong, mãi sau cậu mới thiếp ngủ, nhưng trông vẫn cực kỳ bất an. Hắn ngồi bên giường cậu một chốc, chờ hơi thở của cậu đều đều rồi thì nhẹ nhàng rời đi.
Vừa nãy khi cậu ôm hắn, hắn đã cho là cậu biết hết, suýt nữa đã hoảng cả lên. Hỏi kỹ thì mới biết — chỉ vì hắn lâu không về nhà nên cậu mới sợ hãi thế thôi, nghĩ là hắn đã có người mới ở ngoài nên mới không về nhà với cậu.
Dụ Thần đi tìm quản gia, hỏi thăm tình trạng gần đây của Thường Niệm. Quản gia đáp — từ sau khi xuất viện đến giờ, cậu rất ít khi ra ngoài. Vì dạo này trời lạnh, sợ bệnh cảm trong người xảy ra biến chứng nên cậu vẫn bảo vệ bản thân mình rất cẩn thận.
Nói rồi, quản gia thở dài một hơi.
Dụ Thần hỏi: "Ông muốn nói gì thì cứ nói hết đi."
Ông nghĩ hồi lâu rồi mới bảo: "Cậu chủ à, nếu cậu rảnh thì hãy về nhà nhiều hơn nữa đi."
Hắn nhíu mày: "Ý ông là sao?"
"Không phải ngày nào cậu cũng về, nhưng cậu Thường vẫn luôn đợi cậu đấy. Bữa tối hôm nào cũng là làm theo sở thích của cậu…"
"Khoan đã."
Hắn ngắt lời ông: "Hôm nào không về tôi đều báo trước mà, sao em ấy lại đợi tôi nữa?"
"Cậu Thường nói, vạn nhất cậu xong việc sớm rồi về thì sao? Cậu chủ không biết đấy thôi, trước khi ngủ cậu ấy còn bảo đầu bếp chuẩn bị bữa khuya nữa, nếu cậu về mà đói thì sẽ có đồ ăn luôn.
"Sự hổ thẹn trong lòng Dụ Thần lại nặng thêm một phần. Cảm giác nặng nề này ám ảnh trong lòng hắn, tựa như khối đá nặng ngàn cân — - khi hắn và Hạ Hứa đang hoan ái vô độ, thì Thường Niệm lại đang cô đơn chờ đợi ở nhà, hệt như một đứa bé bị vứt bỏ vậy… Quản gia nói tiếp:"Dạo này cậu Thường rất chăm đến phòng phục hồi chức năng, là vì cậu cả đấy. Cậu ấy nói muốn mau mau đứng lên được, muốn không phải ngồi xe lăn nữa, rồi sẽ không cần cậu phải đỡ cậu ấy nữa.
Sau này muốn đi đâu, cậu ấy cũng sẽ có thể sóng vai bước bên cậu, mà không phải để cậu dìu mình."
Dụ Thần khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào bóng tối đến thất thần. Quản gia đứng bên cạnh hắn, muốn nói lại thôi: "Mấy hôm trước bác sĩ Lưu có đến, bảo là…"
"Bảo gì?"
Quản gia hơi khó xử, nghĩ vài giây mới đáp: "Nói là… Vì cậu Thường phải chịu đựng áp lực trong thời gian dài, lại không được quan tâm đầy đủ nên hơi có vấn đề về mặt tâm lý… Cậu ấy có dấu hiệu của bệnh trầm cảm."
Sắc mặt Dụ Thần cực kỳ tồi tệ, xương ngón tay xiết chặt đến độ hiện ra màu xanh trắng. Quản gia thấp thỏm kêu: "Cậu chủ à?"
"Ông nói tiếp đi."
"Lúc cậu không ở nhà, cậu Thường… hơi đa nghi, cảm xúc cũng dao động thất thường, có khi còn tự dưng bật khóc. Bác sĩ Lưu nói, đó đều là triệu chứng của bệnh trầm cảm."
"Lấy thuốc chưa?"
Hắn hỏi: "Có cần vào viện không?"
"Chuyện đó thì không cần." Ông đáp:
"Bác sĩ Lưu nói, tốt nhất là cậu có thể dành nhiều thời gian ở với cậu ấy hơn nữa. Chỉ có cậu mới là thuốc của cậu ấy."
Dụ Thần lặng lẽ ngồi yên, nửa phút sau mới phất phất tay, ra hiệu cho quản gia ra ngoài. Khi cánh cửa được khẽ khàng đóng lại, hắn nhắm mắt tựa vào lưng ghế, bất đắc dĩ thở dài.
Sự chán ghét và hổ thẹn với Thường Niệm song song tồn tại trong tâm trí hắn, như một tấm lưới càng ngày càng vây chặt lại, làm hắn không thể trốn thoát nổi.
Nhưng hắn không biết… Một tấm lưới lương tâm khác cũng đang siết chặt lấy Hạ Hứa, làm anh sắp không thở nổi nữa.
Từ khi bắt đầu, Hạ Hứa đã luôn biết về sự tồn tại của Thường Niệm, cũng biết mình là kẻ tiểu nhân đang chen ngang vào tình cảm của người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!