09
Hiệu suất làm việc của Nguyệt Lão rất nhanh, chưa đến ba tháng đã có Thần Tài đến tìm tôi, trong năm anh em thì anh cả đến tìm tôi đầu tiên.
Một đêm nọ, không biết là đêm nào, phòng khách nhà tôi lập lòe kim quang, có anh chàng đẹp trai ăn mặc đẹp đẽ quý giá, đứng trong ánh sáng vàng mỉm cười với tôi.
Tôi bị ánh sáng chói lòa của tư bản, cụ thể là ánh vàng, ánh bạc chói đến nhức cả mắt, còn chưa kịp phản ứng gì anh ấy đã đi đến bên cạnh, mang theo tôi cưỡi mây đạp gió đi mất rồi.
Câu "Để tôi thay đồ, tô thêm miếng son đã…." của tôi cũng phiêu tán theo gió luôn.
Anh ấy dẫn tôi bay thẳng đến đỉnh chùa Linh Sơn, Thần Tài muốn tôi nhìn xuống dưới nhưng "Tôi sợ độ cao, không dám nhìn xuống huhu". Cả người tôi cứng ngắc, cổ còn không xoay được chứ đừng nói là bảo tôi ngắm cảnh.
Thần Tài hận sắt không thành thép cầm cánh tay tôi an ủi "Cô đừng sợ"
Tôi đành phải cẩn thận nắm chặt đai lưng của anh ta, đai lưng làm bằng tơ lụa cao cấp, cầm vào trơn trượt mềm mịn, không hổ là Thần Tài, đồng phục đi làm cũng quý báu như vậy, chỉ là hai cánh trên mũ quơ tới, quơ lui nhiều quá, đập vào mặt tôi.
Nhưng hôm nay tôi cũng mặc áo ngủ đáng yêu không kém Thần Tài chút nào đâu, không kém ở chỗ đơn giản, tiện nghi á, còn không đập vào mặt người khác nữa chứ.
Sau khi chắc chắn mình sẽ không bị ngã khỏi đám mây, tôi mới dám nhìn xuống, Nguyệt Lão đang ở miếu Thần Tài xử lí công việc, trước mặt anh ấy sổ con chất cao như núi, tôi thấy vậy thì hơi tức giận.
"Các anh bắt nạt người khác đấy à, Nguyệt Lão vừa mới hồi phục một chút linh khí đã bắt anh ấy làm việc ngày đêm."
"Nguyệt Lão tự nguyện làm việc để thay đổi tài vận cho cô mà."
Tôi vẫn không hiểu lắm.
Thần Tài giải thích: "Không phải tất cả mọi người đều có dây tơ hồng, năm người chúng tôi không có."
"Vậy…. Nguyệt Lão có dây tơ hồng không?"
"Có nhưng mà nối không thành công."
Tôi gật đầu hiểu ý.
Vậy là tôi vẫn còn cơ hội.
Ơ nhưng mà, sao tôi lại để ý đến nhân duyên của Nguyệt Lão thế, tôi suy nghĩ lung tung gì vậy trời.
10
Chúng tôi đứng trong mây nhìn lén rất lâu, đến lúc Nguyệt Lão về miếu nghỉ ngơi tôi mới rón rén đi vào kết giới của anh, ngồi xuống cạnh giường.
Ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ, mềm mại chiếu vào gương mặt say ngủ của anh, đẹp thật đấy. Tôi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả đường nét gương mặt anh ấy
Bỗng nhiên, anh cầm tay tôi.
Tôi vui mừng, Nguyệt Lão hồi phục rồi, giờ tôi có thể chạm vào anh ấy.
"Vô Ưu, Vô Ưu.
"Anh nhớ em lắm…."
……
Nghe Nguyệt Lão lẩm bẩm nói mớ, tôi thấy hơi mất mát, hóa ra chiếc khăn kia là của người trong lòng anh, tôi làm sao so được với ánh trăng sáng nghìn năm chứ.
Tôi nhẹ nhàng rút tay lại.
Trước khi đi, tôi muốn nhìn kỹ từng ngóc ngách, từng đồ vật trong ngôi nhà này một lần nữa, vì có thể về sau tôi sẽ không đến đây nữa. Mọi đồ vật trong phòng đều khắc hai chữ "Vô Ưu", đến nơi này nhiều lần như vậy nhưng tôi chưa từng phát hiện những thứ này, bây giờ tôi mới biết sức sát thương của bạch nguyệt quang lớn đến mức nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!