Thi Nhược Nhược lắp bắp nói:
"Ban đầu là do anh tớ mắng tớ không được yêu đương, tớ muốn trả thù nên mới làm vậy, với tớ cũng không rõ suy nghĩ của anh ấy nên mới muốn thử."
"Từ nhỏ đã có rất nhiều người theo đuổi anh ấy, nhưng anh ấy lại chẳng thèm để ý tới ai, lúc nào cũng chỉ biết có việc học, tớ với mẹ còn nghi anh ấy là gay."
"Hơn nữa cậu lại rất xinh đẹp, trước kia anh ấy từng khen cậu trầm tính, nếu dùng điện thoại của cậu tỏ tình thì không lý nào anh ấy lại không trả lời."
"Chỉ là tớ thấy kỳ lạ, thế nên mới trực tiếp hỏi anh ấy, anh ấy cũng không buồn phản ứng, tớ lúc đấy thất vọng lắm luôn, nếu ngay cả cậu mà còn không được thì có khi anh ấy thật sự là gay."
"Năm đó là lần cuối tớ thử anh ấy, lúc ấy tớ không biết cậu đã có bạn trai, chỉ nghĩ lỡ như cả hai thật sự tới với nhau thì quá là thú vị, kết quả chỉ là công dã tràng, cái tên anh trai bi3n thái kia của tớ thật sự không thèm chạm vào phụ nữ…"
Thi Nhược Nhược vẫn còn đang lải nhải, cô ấy đâu có biết, đại học năm đó tôi đã nhận được một tin nhắn khó hiểu từ Thi Phượng Dương, chỉ đơn giản bốn chữ: Địa chỉ trường học.
Vì không hiểu nổi nên tôi còn ngây ngẩn một hồi, hỏi lại: Cái gì?
Anh tiếp tục gửi:
"Gửi địa chỉ cho anh."
Lúc tôi còn chần chờ thì tin nhắn lại tới tiếp: Nhanh lên.
Thế là tôi vội vàng gửi địa chỉ trường học cho anh.
Hóa ra anh đã tới trường tìm tôi, còn ngồi chờ ở dưới ký túc xá từ buổi trưa.
Lúc đó tôi đang làm gì nhỉ?
Tôi nhớ lúc trong phòng bệnh, anh đã nghiến răng nghiến lợi nói:
"Phải, tôi muốn trả thù em, Thi Phượng Dương tôi đây lớn tới vậy rồi, chưa từng bị phụ nữ đùa giỡn, nhưng em thì giỏi lắm, khiến tôi chạy vòng vòng."
"Cả đời này tôi chỉ có một lần thật lòng, kết quả em lại chơi tôi, cô gái nhỏ, tôi chỉ hận không thể làm chết em."
Mọi thứ dường như đã sáng tỏ, tôi từng tỏ tình với anh, anh muốn có địa chỉ trường của tôi, vội vàng lao tới để gặp.
Kết quả là nhận ra tôi đã có bạn trai, còn ra ngoài hẹn hò.
Anh nghĩ rằng tôi đùa giỡn với anh, trước khi đi còn đá ngã thùng rác dưới ký túc xá của chúng tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Lúc Thi Phượng Dương ngủ, tôi đi ra, ai ngờ lại thấy Triệu Thạc đứng ngay ngoài cửa.
Hắn dường như đang đợi tôi, còn châm thuốc lá, nhưng không hút, chỉ im lặng cúi đầu nhìn điếu thuốc đang cháy dần.
Hắn thấy tôi thì cười giễu một tiếng, mái tóc rối bời, sâu trong ánh mắt là vẻ buồn thảm:
"Lôi Lôi, anh đã hoàn toàn mất em rồi đúng không?"
Tôi im lặng một hồi, đáp:
"Anh đã sớm mất tôi rồi."
Hắn lắc đầu:
"Không, anh vẫn luôn nghĩ rằng mình còn cơ hội, anh không đồng ý chia tay với em, anh nghĩ rằng sẽ có một ngày em nghĩ kỹ, trở về bên anh."
"Trở về bên anh? Vậy bạn gái bây giờ của anh thì sao? Chỉ là chơi đùa thôi à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!