Chương 15: (Vô Đề)

Thế nhưng sau vài lần dọn dẹp, anh cảm thấy mùi hương của em càng ngày càng ít đi. May mà… em đã quay về rồi.

Vậy nên lần này, anh muốn giữ em lại cả đời."

Tôi nhìn Tô Duật, anh không biết từ đâu lấy ra một hộp nhẫn:

"Anh đã lên kế hoạch cho rất nhiều cảnh cầu hôn.

Có ở công viên giải trí, hoặc dưới sự chứng kiến của gia đình và bạn bè…

Thậm chí vừa rồi còn muốn liệu có nên cầu hôn em ngay trước mặt bạn trai cũ của em ở sân bay không.

Cuối cùng, anh vẫn không thể chờ đợi hơn mà chọn ngay căn nhà chúng ta từng sống chung. Anh cũng không biết tại sao, chỉ là cảm thấy nơi đây đặc biệt thích hợp.

Ôn Thuần, anh tự nhận mình trước giờ luôn lý trí và kiềm chế, nhưng anh không ngờ lại có thể nhất kiến chung tình. Từ cái nhìn thoáng qua lúc đầu gặp em đến khi trái tim loạn nhịp, anh nghĩ chắc không quá nửa phút. Sự chìm đắm vào em không rõ nguyên do nhưng lại vui sướng tột cùng, vì vậy sự ra đi của em cũng khiến anh đau khổ tột cùng.

Anh muốn đuổi em ra khỏi trái tim mình, nhưng tất cả về em lại càng bám rễ sâu hơn, anh đành từ bỏ sự tỉnh táo mà lún sâu hơn. Tám năm rồi, anh giống như một con bạc vô phương cứu chữa, đặt cược tất cả của mình vào em.

Vậy nên, Ôn Thuần, em có bằng lòng cho con bạc này một cơ hội thắng không?"

Anh nhìn vào mắt tôi, không có sự ép buộc, chỉ có tình yêu sâu đậm.

Tôi cảm thấy mình đã cảm động đến mức mắt đỏ hoe rồi, bèn vươn tay ra trêu chọc:

"Được thôi, nhìn cái tình anh yêu em bao nhiêu năm nay, hôm nay cứ cho anh một danh phận vậy."

Anh run rẩy đeo nhẫn kim cương vào tay tôi, tôi chủ động hôn anh.

Trong khoảng ngừng, anh nâng lấy mặt tôi, khàn giọng nói: "Ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn."

Tôi thấy Tô Duật hôm qua tỏ vẻ xem nhẹ chuyện ra sân bay đón, cứ tưởng anh thật sự không quan tâm. Ai ngờ từ phòng đăng ký kết hôn ra, ngoài lúc lái xe ra, anh không hề đặt hai cuốn sổ đỏ trong tay xuống, cứ như thể sợ người khác không biết hai đứa tôi đã đăng ký kết hôn vậy.

"Tô Duật, anh bớt khoa trương lại đi. Em đã nói chuyện của chúng ta với Ellis Ansel rồi, anh ấy chỉ không quen thuộc nơi này nên mới gọi em đến làm người hướng dẫn thôi."

Tô Duật nghiêm túc gật đầu: "Vâng, bà xã."

Tôi vẫn chưa quen với cách xưng hô này, ngượng ngùng quay mặt đi, cảm thán thời gian, Tô Duật của bốn năm trước còn ngây thơ rụt rè làm sao, bây giờ... chỉ là một tên cáo già thôi.

Sau khi tự trấn an xong, nhìn Tô Duật, anh vẫn không rời cuốn sổ đỏ khỏi tay.

Thôi được rồi, chi bằng dán lên người anh luôn đi.

"Selena." Ellis Ansel bước ra từ cổng ra, vẫy tay chào tôi, bên cạnh anh ấy còn có một người phụ nữ xinh đẹp.

Ngay khoảnh khắc anh ấy gọi tên tôi, Tô Duật siết c.h.ặ. t t.a. y đang ôm eo tôi.

Chắc chắn đối phương đã thấy vật duy nhất màu đỏ trên người mình, anh mới cẩn thận cất cuốn sổ vào túi, rồi đưa tay ra:

"Chào anh, tôi là Tô Duật, chồng của Ôn Ôn."

"Chào anh, tôi là bạn... bốn năm qua của Selena." Ellis Ansel bắt tay lại, tiếng Trung của anh ấy rất tốt, giao tiếp không thành vấn đề.

Chúng tôi cùng Ellis Ansel và mẹ anh ấy đến khách sạn, tiện thể ăn tối luôn.

Mẹ anh ấy hiền hòa và nói chuyện cởi mở, có rất nhiều chủ đề chung với tôi. Chúng tôi đã trò chuyện rất nhiều, bà ấy sống ở nước ngoài hơn mười năm mới về nước nên bớt đi vẻ rụt rè, khoác tay tôi, cười tươi nói rằng đáng lẽ nên quen tôi sớm hơn.

Chào tạm biệt họ, trên đường đưa tôi về nhà, Tô Duật im lặng một cách khó hiểu.

Xe dừng trước cổng, anh nghiêng người giúp tôi tháo dây an toàn, khi rụt người lại còn không quên hôn lên má tôi một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!