Tôi, Ôn Thuần, đúng là một kẻ gánh tội thay.
"Vậy thì Tiểu Tô này cũng khá tốt, khá kiên trì, khá… đáng thương." Mẹ tôi lập tức thay đổi giọng điệu, càng nghĩ càng thấy Tô Duật không tệ, không biết vừa nãy ai là người phỉ báng nặng nề nhất.
"Bố thì không thấy vậy, cái chiêu thuê cô gái kia để kích thích mẹ thằng bé hơi liều lĩnh rồi. Sao không tự mình ra nước ngoài dỗ Thuần Thuần quay về hả?" Bố tôi vẫn kiên trì lập trường của mình, không biết trước hôm nay ai là người phát ra sự ngưỡng mộ chân thành đối với Tô Duật, hận không thể kéo về nhận làm con trai.
Mẹ tôi lườm bố cứng đầu: "Ông cũng không nhìn xem người ta bị con gái ông làm tổn thương đến mức nào. Đứng ở góc độ công bằng mà nói, việc thằng bé có thể đợi Thuần Thuần bốn năm còn tìm cách để con bé quay về thì đã là tình sâu nghĩa nặng lắm rồi."
Bố tôi vẫn không thèm để ý, mặt đăm chiêu ngồi trên ghế sofa. Mẹ tôi cũng không thèm quan tâm đến ông nữa: "Thuần Thuần à, hôm nay tiếp đãi không được chu đáo. Ngày mai xem Tiểu Tô có thời gian không, gọi thằng bé đến ăn bữa tối nhé."
Vì những lời giải thích này của tôi mà Tô Duật nhận được đánh giá rất cao từ mẹ tôi, đặc biệt là khí chất ôn nhuận như ngọc, lễ phép trước mặt người lớn của anh khiến mẹ tôi tin chắc anh là một người đàn ông tốt.
Thậm chí còn dặn dò tôi đừng bắt nạt anh nữa, bảo tôi tự lo liệu cho tốt.
"Người nào đó" cũng có được quyền tự do ra vào nhà tôi, tan làm là đến đón tôi đi hẹn hò hoặc ghé nhà tôi ăn ké cơm. Lần nào anh cũng chọn vài món quà đầy tâm ý để tặng, đánh bóng tên tuổi đủ kiểu. Sau khi quan sát chúng tôi một thời gian, bố tôi cũng thay đổi cách nhìn về anh, thuộc dạng mắt nhắm mắt mở rồi.
Ngay khi "người nào đó" đang đắc ý vì mọi chuyện như ý muốn, tôi nhận được tin bạn trai cũ của tôi sắp về nước.
Ôi chao.
Mẹ của Ellis Ansel là người Trung Quốc, lần này anh ấy về nước cùng mẹ. Anh ấy hỏi tôi rằng anh ấy và mẹ anh ấy đã nhiều năm không về nước, liệu tôi có thể ra sân bay đón tiện thể giới thiệu vài danh lam thắng cảnh nổi tiếng không.
Điều này với tôi đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là Tô Duật, cái hũ giấm này mới là vấn đề.
Do dự một lúc, tôi vẫn nói với Tô Duật đang lái xe. Là người yêu của nhau, sự chân thành là quan trọng nhất. Năm đó tôi bị cốt truyện ảnh hưởng nhưng không hề bị cốt truyện khống chế, sau này tôi hy vọng có thể thành thật với Tô Duật.
Khác với những gì tôi tưởng tượng, Tô Duật không hề tức giận hay ghen tuông, anh nghiêm túc lái xe.
"Khi nào anh ta xuống máy bay?"
Tôi trả lời: "Chiều mai."
Anh gật đầu.
Một lát sau anh nói: "Ôn Ôn, anh rất vui vì em đã chịu nói cho anh những điều này.
Ngày mai anh sẽ đi cùng em."
Nhìn nụ cười trên mặt anh, lòng tôi có chút chua xót, chuyện năm đó đã để lại bóng ma quá lớn trong lòng anh, nên bây giờ nói với anh những chuyện như thế này, anh cũng thấy mãn nguyện.
Tôi ghé sát lại nhẹ nhàng hôn lên má anh, anh không kịp phòng bị nên chỉ có thể rảnh ra một tay để nắm lấy tay tôi: "Ôn Ôn đừng quậy, ngoan ngoãn ngồi yên, anh vẫn còn đang lái xe đây này."
"Được thôi!" Tôi vùng ra khỏi tay anh đang nắm lấy tay tôi, trong lòng hừ hừ, bình thường cũng không biết ai quậy ai.
Quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, hình như đây không phải đường về nhà.
"Tô Duật, anh muốn đưa em đi đâu vậy?"
Anh quay đầu nhìn tôi một cái, đôi mắt đen như quạ ẩn chứa vẻ thần bí khó lường: "Lát nữa em sẽ biết thôi."
Xe chạy qua khu Đại học chúng tôi từng học, rồi dừng lại ở khu chung cư nơi chúng tôi từng sống chung.
Hai bên khu chung cư, những cây ngô đồng đã có chút lá vàng úa rơi rụng trên đường. Ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá rọi xuống, vài người qua đường thưa thớt. Khung cảnh vừa ấm áp, vừa cô đơn, lại có chút hơi thở cuộc sống, dễ khiến người ta chìm vào hồi ức.
Anh nghiêng người qua giúp tôi tháo dây an toàn, mở cửa xe: "Xuống xe đi, Ôn Thuần tiểu thư."
Tôi nắm tay anh xuống xe, hoang mang: "Anh… sao lại đưa em đến đây?"
Anh không trả lời, mười ngón tay đan chặt vào tay tôi, rồi cả hai cùng đi đến tổ ấm tình yêu của chúng tôi ngày trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!