Trò chuyện với Trần Anh không lâu sau, sau khi nhận được câu trả lời của tôi, cô ta nói đã đến lúc phải đi tìm Tô Duật. Cô ta bảo họ đã hẹn trước, nếu đến muộn Tô Duật sẽ tức giận. Cô ta ngượng ngùng nắm chặt tà váy dạ hội.
Tâm trạng tôi có chút bất ổn, không biết là buồn bã hay tiếc nuối, chỉ cảm thấy tôi và Tô Duật thật sự đã kết thúc rồi.
Tôi quay lại sảnh tiệc, tìm cớ nói với bố rằng muốn về sớm. Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa, tôi quay đầu nhìn lại, vượt qua những vị khách ăn mặc lộng lẫy đông đúc, ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, Tô Duật đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng tiều tụy trước đó, đứng ở phía trước.
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp, tóc được chải chuốt gọn gàng, mặc bộ vest chỉnh tề, mặt không cảm xúc nói về lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập.
Tôi rời đi, có lẽ việc không nhìn thấy anh nói với mọi người cô ta là ai, không nhìn thấy anh khoác tay cô ta đón tiếp quan khách, cũng là một loại nhân từ đối với chính mình vậy…
13
Trong vòng một tuần sau buổi tiệc tối đó, tôi đều ở nhà đóng cửa không ra ngoài, chỉ mình tôi biết là đang tự mình chữa lành vết thương. Trong thời gian đó, tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi, có Bà Tô, đàn anh Chu, thậm chí là một cuộc gọi từ Trần Anh, nhưng tôi đều không nghe máy.
Tôi kỳ vọng dùng một tuần để buông bỏ anh.
Thế nhưng rất khó.
Tôi cũng không tự ép buộc bản thân, chỉ cần có thể trở lại trạng thái trước khi về nước là được.
Dù sao thì… tôi lại phải ra nước ngoài rồi.
Tôi biết bố mẹ không muốn tôi ra nước ngoài, nhưng tôi đã đảm bảo với họ rằng nhiều nhất là ba năm ở nước ngoài rồi sẽ về.
Ba năm… Cốt truyện hẳn là đã kết thúc nhỉ.
Mấy ngày trước khi đi, tôi dặn dò bố phải cố gắng hết sức tránh hợp tác hoặc dính líu đến Tập đoàn họ Tô, khiến ông ấy ngơ ngác không hiểu gì.
"Con gái à, đừng thấy lần trước tiệc tối của Tập đoàn họ Tô có mời bố con, nhưng nhà chúng ta vẫn chưa đủ tư cách để hợp tác với Tập đoàn họ Tô đâu."
"Hơn nữa, nếu thật sự có cơ hội như vậy, Tập đoàn họ Tô là ngành công nghiệp đầu ngành mà hợp tác với nhà chúng ta thì… trăm lợi không hại chứ…"
Tôi không thể giải thích nhiều đến thế với ông, lẽ nào tôi lại nói với ông ấy rằng người ta không phải đến hợp tác mà là để khiến ông ấy phá sản sao. Tôi chỉ đơn giản nói rằng sau buổi tiệc lần trước về, có một người bạn hiểu phong thủy đã nói với tôi rằng Tập đoàn họ Tô và công ty của nhà chúng tôi tương khắc.
"Công ty còn có thể xem bát tự được sao?" Ông ấy kinh ngạc.
"Nói tóm lại là đừng dính dáng vào… xui xẻo lắm!"
"Xui xẻo?"
"Vâng vâng." Tôi gật đầu, đặc biệt chân thành.
"Được rồi, bố nghe con."
Ngày xuất cảnh được chọn vào chủ nhật, không thông báo cho ai, chỉ có bố mẹ biết. Khác với lần vội vàng rời đi bốn năm trước, lần này tôi có đủ thời gian chuẩn bị đồ đạc ra nước ngoài, nhưng cứ sắp xếp mãi vẫn chỉ có một chiếc vali.
Đồ đạc của tôi ở trong nước không nhiều, ở nước ngoài cũng không nhiều, cả hai nơi đều giống như một lữ khách tạm trú.
Tôi nghĩ… đợi ba năm sau về nước, có lẽ tôi có thể hoàn toàn ổn định cuộc sống rồi.
Lúc đó tôi nhất định phải là một người vô ái một thân nhẹ.
Tôi vẫn tự mình đến sân bay, bố mẹ kiên quyết muốn đưa tiễn tôi, nhưng "động đến gân xương là phải nghỉ trăm ngày", tôi bảo họ đừng lo lắng nữa, cũng không xa lắm, chỉ mất một hai tiếng đi xe thôi.
Tôi ngồi trong phòng chờ, đợi thông báo của loa về việc xếp hàng lên máy bay. Ngoài trời mưa nhỏ chuyển thành mưa lớn khiến tâm trạng có chút không vui. Dù lần này về nước không lâu, nhưng lúc rời đi vẫn cảm thấy chút nỗi buồn ly biệt.
Tiếng loa phát thanh vang lên, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Ôn Thuần!" Phía sau vang lên giọng nói của Tô Duật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!