Chương 1: (Vô Đề)

1

"Ôn Thuần, nhớ kỹ! Phải khiến Tô Duật yêu cô, sau đó đá văng anh ta, làm nhục anh ta, bóp nát trái tim chân thành si mê của anh ta… Như vậy, cô coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng có thể tránh được kịch bản cuộc đời vốn có của đời mình."

Tôi nheo mắt dưới nắng, lắng nghe thứ tự xưng là hệ thống trong đầu đang "dụ dỗ".

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào đại học. Sau một trận sốt cao vào kỳ nghỉ hè, trong đầu tôi xuất hiện một thứ gọi là "hệ thống".

Nó nói với tôi rằng thế giới này xoay quanh một cuốn sách, và tôi đóng một vai trò quan trọng trong đó.

Nàng thơ kiêm mối tình đầu của nam chính thời đại học!

Nam chính vì tôi mà gặp được nữ chính định mệnh của anh, cũng vì tôi và nữ chính mà tạo thành một loạt hiểu lầm, chia tay, làm hòa, kịch bản mèo vờn chuột kiểu phim thần tượng.

Nàng thơ trong sáng tốt đẹp sau khi về nước, cô phát hiện người đàn ông từng yêu mình sâu đậm đã yêu người phụ nữ khác, lập tức hóa thành nữ phụ độc ác để góp thêm viên gạch cuối cùng xây dựng tình yêu của nam nữ chính, rồi bi thảm mà rời sân.

Ừm...

Thật ra, tôi cứ nghĩ mình bị sốt đến ngốc rồi, hoặc là mắc bệnh tâm thần.

Nhưng sau một mùa hè không ngừng tự kiểm tra và lén đi gặp bác sĩ tâm lý, tôi đã đưa ra kết luận.

Tôi, Ôn Thuần, nhất định đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!

"Thuần Thuần, con đến trường chưa?" Mẹ tôi hỏi tôi qua điện thoại.

Là nàng thơ đủ tiêu chuẩn thì gia đình đương nhiên không thể quá tệ, nhưng cũng không thể quá tốt, nếu không thì sao có thể nhận 50 triệu tệ của mẹ Tổng tài bá đạo được? Gia đình tôi rất hợp với tiêu chuẩn này, chỉ là bố mẹ quá bận, trường đại học tôi học cũng không ở gần nhà, điều này khiến ngày nhập học chỉ có mình tôi.

Trong cốt truyện, tôi thậm chí còn vô tư dọn đến sống chung với Tô Duật vào năm thứ ba đại học.

"Mẹ ơi con đến rồi, mẹ yên tâm đi... Chỉ là con mang hơi nhiều hành lý... Dạ, không sao đâu ạ, ở đây có tình nguyện viên, lát nữa con nhờ họ giúp con mang một ít."

Vừa dứt điện thoại, một đàn anh đã vác hành lý của tôi lên, định giúp tôi mang. Tôi thấy anh ta không mặc áo ghi lê đỏ của tình nguyện viên nên định từ chối.

Dù sao nàng thơ phải là người trong sáng lương thiện, sao tôi có thể tùy tiện nhận lấy lòng tốt của người lạ được chứ.

Từ kết cục hệ thống tiết lộ, kết cục của tôi và cả gia đình đều không tốt đẹp, có thể nói là bị Tô Duật sau khi nắm quyền ra tay đến mức tán gia bại sản.

Ôi, thù hận gì lớn thế, oán gì sâu thế? Chẳng phải chỉ là bị đá thôi sao?

À, còn phải thêm tội cố gắng phá hoại tình yêu của anh, làm tổn thương cục cưng thế thân của anh nữa.

"Đừng mà đàn em, tại tôi quên lấy cái áo ghi lê trường phát thôi. Đàn em đợi chút, bạn cùng phòng của tôi sắp mang đến rồi!"

Tôi lười dây dưa với anh ta, kéo theo một chiếc vali nữa chuẩn bị đi, dù sao từ nhỏ đến lớn cũng có không ít người bắt chuyện với tôi, nhưng ít nhiều tôi cũng phải giữ lễ phép, nhẹ nhàng nói: "Không làm phiền đàn anh nữa, tự tôi làm được ạ."

"Ấy ấy ấy, đàn em, bạn cùng phòng của tôi đến rồi." Tay anh ta giữ chặt lấy hành lý của tôi, tôi khẽ nhíu mày.

"Đến rồi, đến rồi, Tô Duật! Anh Duật! Bên này!" Anh ta vẫy tay về phía sau lưng tôi.

Hả?

Tôi quay đầu lại, nắng vẫn chói chang, chàng trai mặc áo sơ mi trắng quần đen đứng ngược sáng nên không nhìn rõ mặt, trong tay cầm một chiếc áo ghi lê đỏ của tình nguyện viên.

Sự bá đạo ngông cuồng, lạnh lùng và tàn nhẫn của Tô Duật đã được hệ thống truyền vào đầu cho tôi rõ đến từng milimet. Nhưng mà... chàng trai dáng vẻ thanh tú, tựa đóa hoa trên cao này là ai vậy? Hay chỉ là trùng tên?

Mà tôi thì lại rất thích kiểu người này...

"Đàn em xem kìa, anh không lừa em đúng không!" Đàn anh đó nhanh nhẹn mặc áo ghi lê vào, rồi xách hai kiện hành lý của tôi lên chuẩn bị đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!